Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1857 : Tấn công tập thể
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Người đàn ông này lặp lại đến mấy lần, nhấn mạnh chuyện những người kia đã chơi chất kích thích.
Điều này hình như rất dễ khiến người ta tin. Ít nhất thì so với ma tác quái, fan Cố Nhan hóa thành ma, giết chết fan Nam Thiên thì vẫn dễ tin1hơn.
Tin tức cập nhật sau đó cũng nhanh chóng xuất hiện trên mạng xã hội, trong các thông báo tự động đã nhắc đến tình huống lửa dập mãi không tắt mà người đàn ông nói.
Có phóng viên đã chụp được cảnh tượng lính cứu hỏa có mặt ở trong và ngoài8tiệm ăn.
Thân phận của người chết trong vụ tai nạn cũng đã tra ra hai người. Một trong hai người chính là chị Tân kia. Cô ta đã kết hôn, chồng cô ta biết chuyện cô ta đi họp mặt, sau khi xem thời sự đã lập tức chạy đến hiện trường,2gặp cảnh sát đang có mặt. Điều này hiển nhiên cũng khiến cánh phóng viên ở hiện trường chú ý đến.
Nhưng chồng của chị Tân không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong chiều này, chị Tân không liên lạc với anh ta, mà lần họp mặt này vốn sẽ kéo4dài đến tối, nên anh ta cũng không chủ động liên lạc với chị Tân.
Trong tấm ảnh mà phóng viên chụp được, vẻ mặt người chồng đang đầy bàng hoàng.
Anh ta đã cho phóng viên xem ảnh chụp chung của hai vợ chồng.
Nhìn tấm ảnh, trước mắt tôi liền bừng sáng.
Cả thế giới đã thay đổi từ lâu, ma quỷ cũng có biến đổi. Kết quả này tôi mới phát hiện cách đây không lâu, mà nó còn phải thông qua sự thay đổi của quá khứ và hiện thực mới phán đoán ra được.
Chuyện này đương nhiên không thể cho người khác biết.
Có ảnh của chị Tân, tôi liền có thể giả vờ mình đã vào cảnh mộng, mơ thấy chị Tân.
Hồn ma quái lạ do nhóm chị Tân hình thành nên sau khi chết sẽ trở thành bằng chứng thuyết phục.
Hiện tại, không chỉ chết biến thành ma, sẽ phát triển thành ma vương, mà còn xuất hiện quái vật mới.
Tôi chắc chắn sau khi linh hồn của những người này dung hợp với nhau, cái thứ được hình thành không phải là ma bình thường. Sau khi trao đổi với Ngô Linh, cô ấy đã chứng thực điểm này.
“Không thể nào.” Ngô Linh nói như đinh đóng cột: “Đông và Tây phương đều có những phương pháp điều khiển ma, luyện ma, nuôi ma, nhưng thành phẩm của mọi phương pháp, cũng chỉ có hồn ma được luyện ra sau cùng và đều chỉ có một linh hồn. Những linh hồn khác bị linh hồn mạnh hơn nuốt mất, chứ không tồn tại bằng hình thức dị dạng như vậy. Linh hồn luôn độc lập, dẫu có là song sinh, trẻ bị dị tật thì sau khi chết cũng sẽ tách ra.”
Tôi lập tức hỏi thăm Ngô Linh: “Diệp Thanh qua đó có sao không?”
“Ít nhất vẫn an toàn hơn cậu.” Ngô Linh rất tin Diệp Thanh: “Chúng tôi sẽ đến phòng nghiên cứu gặp anh ấy, nếu vẫn không được thì đành để mặc nó ở đó, chỉ tiến hành giám sát.”
Tôi cảm thấy vô cùng bất lực.
“Vẫn chưa tìm ra Lina và Cố Nhan sao?”
“Chưa.”
Tôi im lặng nhìn câu trả lời này.
Trước đây, lúc xem hồ sơ của Thanh Diệp, tôi chỉ cảm thấy khiếp đảm, lo sợ những thứ mà họ chưa giải quyết sẽ làm hại đến người thân và bạn bè của tôi.
Nhưng hiện giờ, cũng là đối mặt với chuyện quái dị, cũng đã chịu bó tay, chỉ đành tạm thời gác đó, nhưng cảm giác của tôi lại trở thành buồn bực hỗn loạn.
Cứ như bị hóc xương.
Tôi muốn xóa sổ bọn chúng, xóa sổ sạch sẽ, nhưng tôi luôn không làm được.
Tôi thở dài, vứt di động qua một bên.
Nhưng chẳng bao lâu sau, di động lại rung lên.
Lần này không phải tin nhắn của Ngô Linh, mà là Trần Hiểu Khâu.
Công tác giám sát bên chỗ Trần Dật Hàm đã phát hiện ra một số chuyện.
“Một chuyện là các vụ án mất tích. Hai tuần nay, số lượng báo án các vụ mất tích tăng đột biến. Một chuyện khác, xem mô tả thì rất khớp với triệu chứng dịch bệnh do đồ chơi phát tán.” Đây là nội dung tin nhắn của Trần Hiểu Khâu.