Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1860 : Trước lúc lên đường
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Tôi nghe thấy cái tên này liền cảm thấy sửng sốt.
Từ khi xem hồ sơ “Giọng ca của thiên thần”, đến lúc cứu được Cổ Mạch ra thì trong một khoảng thời gian ngắn, cái tên này đã biến mất1khỏi cuộc sống của tôi.
Lần nghe thấy gần đây nhất trái lại cũng cách đây không lâu, khi có người của hiệp hội thầy trừ ma tìm đến Thanh Diệp, tìm đến Cổ Mạch đã nhắc đến Christina. Nhưng sau8đó, trải qua mấy cảnh mộng, quá khứ còn bị thay đổi nên trong mấy ngày ngắn ngủi lại mang đến cho tôi cảm giác như tách biệt với thế giới, khiến cái tên này một lần nữa trở nên2xa xăm.
Ngô Linh có ý lợi dụng năng lực của Hàn Vân, kéo Christina lâu nay vẫn trốn trong dị không gian ra ngoài.
Đây có vẻ là một cách hay và cũng là cách duy nhất trong hiện tại.
Hàn Vân4tuy rất khó ưa, nhưng lúc này rất nghiêm túc hỏi thăm Ngô Linh về tình huống của Christina, sau một thoáng trầm ngâm thì gật đầu đồng ý. Nó cũng chẳng kiêu ngạo nói đây là chuyện nhỏ, chỉ bảo có thể thử xem.
Ngô Linh bàn chuyện với nó xong thì quay qua nhìn tôi: “Cậu có thể bỏ chút thời gian, cùng chúng tôi ra nước ngoài một chuyến không?”
Năng lực của tôi đúng là có thể dùng được trong chuyện này. Cộng với tình hình gần đây của phòng Di dời, tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Tí Còi có vẻ trầm mặc, vỗ vỗ lấy vai tôi, chứ không nói gì.
“Chuyện lần trước không phải do lỗi của cậu.” Tôi không thể cho Tí Còi biết sự thật, đành dùng những lời gần như vô nghĩa để an ủi cậu ta.
Tí Còi khẽ cười: “Không sao đâu mà. Vốn dĩ…” Cậu ta không nói tiếp, thế nhưng, tôi vẫn hiểu được ẩn ý trong câu nói của cậu ta.
Gã Béo cũng vỗ vỗ Tí Còi, bày tỏ an ủi.
Xác định xong thời gian, Hàn Vân và người của Thanh Diệp có thể xuất phát ngay, nhưng tôi lại phải sửa soạn một chút.
Sếp Già đồng ý cho tôi nghỉ phép dài hạn, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm. Trong gia đình tôi cũng phải tìm một lý do để ứng phó.
Bận rộn khoảng hai ngày, giải quyết xong những chuyện này, sửa soạn xong hành lý, tôi mới tập hợp với người của Thanh Diệp.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Đang nói anh đấy! Phí của giời!” Đột nhiên nó nổi sùng với tôi: “Thật là phí phạm...”
Nó nói được nửa chừng thì đột nhiên biến sắc mặt, xoay đầu qua chỗ khác, hầm hừ một mình, chứ chẳng nói gì nữa.
Tôi thấy lạ, nhìn qua Ngô Linh đang bên cạnh, lại nhìn Cổ Mạch đang chơi điện thoại trên sofa ở sau lưng.
Hàn Vân bất chợt không nói nữa khiến tôi thấy lạ, hình như có thứ gì đó ngăn không cho nó nói tiếp.
“Lãng phí năng lực của tôi” sao?
Tôi muốn sử dụng năng lực của mình, nhưng lại không mơ thấy Lina, chẳng cách nào ngăn được Lina từ trong quá khứ.
“Em biết dùng thế nào không?” Tôi hỏi Hàn Vân, chân thành nói: “Năng lực của tôi, có khi dùng được, có khi không. Lần này tôi muốn dùng, nhưng mà không nhập vào được Lina. Nếu là năng lực của em…”
Năng lực của mỗi người mỗi khác. Dù năng lực của chúng tôi đều dính líu đến không gian, đều có một phần tác dụng xuyên không, nhưng trong này cũng có không ít khác biệt.
Trước giờ nhóm Cổ Mạch bảo tôi cứ tùy duyên, bảo tôi sử dụng năng lực nhiều lên, sẽ tăng cường khả năng khống chế năng lực.
Gần đây, năng lực của tôi đúng là đã có thay đổi, nhưng sự thay đổi này lại là một sự thay đổi ngoài tầm khống chế. Bản thân tôi chẳng cách nào khống chế được, không những vậy, mà tôi còn cảm thấy năng lực của mình bắt đầu trở nên khá kì quặc. Kí ức tiếp nhận được rất kì quặc… góc nhìn và nội dung như thế, đều không giống một người bình thường nên có.
Nếu bảo, trong quá khứ khi sử dụng năng lực, tôi nhìn thấy hiện thực đã xảy ra ở quá khứ trong cảnh mộng, có thể điều khiển thời gian của “quá khứ” đó, có thể điều khiển tiến độ trình phát, tua nhanh, tua chậm… Nhưng thực ra Diệp Thanh điều khiển ở phương diện này nhiều hơn tôi một chút. Còn bây giờ, tôi ở trong kí ức, nhưng lại hiểu rõ tình hình ở hiện trường hơn người trong cuộc, những chi tiết mà người trong cuộc đều chưa từng chú ý đến, tôi cũng sẽ nhận ra. Sự điều khiển thời gian đã chuyển thành điều khiển kí ức, nhưng tôi lại dùng rất thuần thục. Đồng thời, tôi cũng đã mất đi năng lực thay đổi quá khứ.
Tôi thấy thắc mắc. Chuyện này tựa như từ năng lực này biến qua năng lực khác, chứ không phải năng lực của tôi được nâng cấp, tiến bộ.
Những chuyện này tôi vẫn chưa nói cho người khác biết, cũng có chút không biết bắt đầu từ đâu, trong này còn liên quan đến sự thay đổi của quá khứ.
Hàn Vân chỉ nghe thấy câu hỏi mập mờ không đầu không đuôi của tôi như thế, trái lại đã tỏ vẻ ngạc nhiên, có điều sau khi nhìn tôi dò xét một lát, lại chìa ra cái vẻ mặt thương hại.