Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1862 : Kí ức mới

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Mấy người họ lúc còn trên máy bay thì đã nghỉ ngơi rồi, chỉ có một mình tôi cứ luôn trăn trở về việc ham muốn hay không ham muốn. Lúc này nếu cần1giải quyết nhu cầu sinh lý thì mọi người cũng chỉ cùng nhau mua thức ăn ở sân bay rồi ăn qua loa, đi vệ sinh, rồi sau đó lên xe hơi đã thuê.



Tôi8vừa lên xe đã không chịu nổi nữa, ngủ thiếp đi.



Trong cơn mơ màng, tôi có nghe được một vài tiếng động. Nhóm Ngô Linh đang bàn bạc với nhau về tình hình thị2trấn Morris. Tôi chỉ nghe đứt đoạn, những nội dung này không thể hình thành nên nhận thức rõ ràng trong đầu tôi được. Tiếng nói của họ đã thành âm thanh nền.



Không lâu4sau, âm thanh nền ấy cũng mất hẳn.



Tôi nghe thấy tiếng phanh xe, giật mình tỉnh giấc.



Ngay khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy có tiếng khóc của con nít, tiếng quát tháo cãi vã và tiếng nhạc ồn ào.



Tôi nhanh chóng nhận ra, xe hơi vẫn đang chạy đều đều trên đường.



Người cầm lái đổi từ Lưu Miểu thành Ngô Linh, Lưu Miểu đang ngồi ở ghế phụ. Quách Ngọc Khiết đang ngồi ngủ gật kế bên tôi, Hàn Vân thì ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết.



Tôi giật mình thức giấc khiến Ngô Linh liếc nhìn lên gương chiếu hậu. Hàn Vân cũng quay đầu qua nhìn tôi.



Tôi khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt lại.



Tiếng động lúc nãy là kí ức tôi vừa mới nhận được.



Một người lạ mặt… một cô gái… Lôi Bách Hợp. Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, cũng chưa từng gặp qua người này.



Tôi sắp xếp lại những kí ức mới ùa vào trong đầu, biết chắc đây là một người lạ. Người này thậm chí còn không phải là người Dân Khánh. Tôi và cô ta chưa từng tiếp xúc với nhau.



Tôi kiên nhẫn xem lại lần nữa kí ức của Lôi Bạch Hợp. Cô ta sinh ra ở một thành phố trên đất liền tên là Trung Hà, vẫn luôn sinh sống ở Trung Hà cho đến khi học hết trung học phổ thông, lên đại học thì chuyển đến thủ đô, học ở trường đại học Hàng hải Thủ đô.



Tôi nghĩ về chuyện quái dị mà cô ta đã gặp phải. Người này chắc là đã nhìn thấy ma, bị ma giết chết, nên kí ức mới hiện lên trong đầu tôi nhỉ?



Đoạn kí ức đột nhiên nhảy vọt đến thời điểm một ngày trước.



Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, Lôi Bách Hợp chưa từng thấy ma bao giờ.



Mãi cho đến hôm qua, cô ta đã nhìn thấy ma quỷ lần đầu.



Thời điểm là tôi đã nhìn thấy trên máy tính của Lôi Bách Hợp.



Lôi Bách Hợp đang lên mạng, đang đọc tin tức vụ cháy ở tiệm ăn món Tây và chuyện của nhóm chị Tân.
“Cũng không có.”



Lôi Bách Hợp cũng rầu rĩ theo cô ta: “Những ví dụ được nhắc đến trên lớp chắc hẳn phải rất nổi tiếng chứ nhỉ? Cậu lên mạng tìm thử xem. Cậu có thể viết thêm vài ví dụ nữa, ghép chúng lại với nhau để so sánh đối chiếu. Trong đó chắc chắn sẽ có ví dụ mà giáo viên của cậu nhắc đến.”



Hai mắt bạn cùng phòng sáng rực: “Bách Hợp, cậu thông minh thật đấy! Cách này hay đó!”



Lôi Bách Hợp cũng bật cười theo.



Hai người họ bàn tán sôi nổi, còn tôi thì lại nhìn thấy có một cái bóng xuất hiện ở ghế phụ trống không trên xe taxi.



Một con ma lạ mặt, đối với tôi, nó cũng xa lạ như Lôi Bách Hợp vậy.



Tôi nghĩ ngay đến các mối quan hệ xã hội của Lôi Bách Hợp. Nhưng kí ức của Lôi Bách Hợp không hề vì vậy mà phát sinh biến động. Tôi vẫn đang nhìn thấy chuyện xảy ra vào ngày hôm qua.



Lôi Bách Hợp cũng không quen biết với con ma này.



Đây là ai?



Tôi nhìn về phía con ma đó, sau đó liền thấy nó đang nghiêng đầu, nhìn Lôi Bách Hợp thông qua gương chiếu hậu.



Nó chỉ ngồi im ở đó, mãi đến khi chiếc xe đi vào thành phố, lúc đang dừng đèn đỏ, nó mới nở một nụ cười hiểm ác.



Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe taxi theo những chiếc xe khác tiến về phía trước.



Chiếc xe chạy đến ngã tư.



Ngay lúc này, con ma đó quay đầu nhìn về phía kính chắn gió phía trước.



Kính xe đột nhiên bị biến thành màu đen, màn đen lan sang các tấm kính xe ở mặt bên và sau đó che phủ cả kính chắn gió phía sau.



Tài xế vội phanh xe lại, Lôi Bách Hợp và bạn cùng phòng cùng thét lên.



Hình như đây chính là cái tiếng động làm tôi tỉnh giấc.



“Sao vậy? Sao đen thui vậy?” Bạn cùng phòng của Lôi Bách Hợp nắm chặt tay cô ta và hét lên.



“Có phải, có phải là mưa dông không…” Lôi Bách Hợp run lẩy bẩy, đưa ra một suy đoán mà ngay cả mình còn không tin.