Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1875 : Nhà rena (2)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Cụ Winter lại thở dài, rất chua xót cho cái chết của thanh niên kia.



“Cậu ta là một đứa con ngoan, hơi hướng nội, nhưng chưa từng làm chuyện gì hại ai. Cậu ta rất lương thiện, có lúc còn ngượng ngùng chào1hỏi chúng tôi, hỏi thăm sức khỏe của chúng tôi. Cả nhà Rena, chỉ mỗi mình cậu ta là đứa con ngoan. Những đứa khác…” Cụ Winter lắc lắc đầu.



“Sau khi cậu ta chết thì căn nhà bị bỏ trống. Vốn dĩ phải8có người thừa kế. Rena chỉ bị phạt tù, còn có những đứa con khác… Tôi không biết họ đã đi đâu. Tóm lại, họ đều không quay về. Ngay cả Rena sau khi bị phạt tù thì nghe nói đã chết trong2tù. Do không có tin tức gì, nên đã có rất nhiều lời đồn thổi. Bảo họ đã chết, bảo họ đang trốn trong nhà, còn nói họ đã gặp phải tai họa… Căn nhà đó vẫn có âm thanh, của đứa bé,4con chó, lão Rena… Tôi còn nhìn thấy Jimmy, là đứa con ngoan đó đó. Linh hồn cậu ta cũng vất vưởng trong nhà. Chẳng bao lâu sau, đã có một số thanh niên rỗi hơi đến thám hiểm trong ngôi nhà ấy.”



Lúc nhắc đến chuyện này, bà cụ Winter tỏ vẻ dở khóc dở cười.



“Thực ra họ không phát hiện được gì cả, chỉ cảm thấy thích thú. Những người như vậy dần nhiều lên. Có cả người của đài truyền hình đến nữa. Gia đình Rena chẳng mấy chốc đã trở nên thần bí… À, phải rồi, tôi đã từng hỏi thăm những người của đài truyền hình khi họ đến. Đứa con gái út của nhà Rena chắc là vẫn còn sống. Hình như con bé đó đã phát tán thông tin kiểu như thế ở bên ngoài. Nó thêm mắm dặm muối không ít chuyện, còn bịa ra chuyện ông bà cố của gia đình họ. Đại khái là vậy. Căn nhà biến thành ngôi nhà ma nổi tiếng. Thực ra tôi rất sợ và rất tội nghiệp cho Jimmy. Tôi sợ người ta sẽ phát hiện ra cậu ta cũng là ma… Sau đó tôi luôn theo dõi sát sao ngôi nhà, hễ có người đến là tôi báo cảnh sát ngay.”
Bà cụ Winter tự cười giễu: “Tôi đã nghĩ thừa. Jimmy rất thích đứa bé, cũng rất thích con chó lớn ấy. Con chó ấy hình như có thể cảm nhận thấy Jimmy. Có khi, nó còn nhìn chăm chăm Jimmy.”



Một gia đình hạnh phúc, chung sống hòa bình với hồn ma vốn có trong căn nhà, nghe có vẻ rất ấm áp.



“Lần xảy ra chuyện đầu tiên là vào năm 2018, hay 2019 gì đó, con gái út nhà Rena, đã trở về.” Cụ Winter đã chuyển đề tài: “Lúc về đã không còn là người, mà là ma. Cô ta đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà. Lúc đó, Jackson không có ở nhà, chỉ có vợ và đứa con chào đời chưa được bao lâu. Con chó lớn và Jimmy đã phát hiện ra con bé đó trước tiên. Tôi ở trong nhà cũng đã nhìn thấy. Cô ta rất giận, rất bàng hoàng. Chắc cô ta không biết nhà đã được bán cho người ta và đã đổi chủ rất lâu. Cô ta xông vào nhà, bị Jimmy chặn lại. Tôi không biết họ đã nói gì, con bé đó rất tức tối, không ngừng gào thét. Con chó xông về phía cô ta mà sủa. Cô Jackson cứ ngỡ con chó có vấn đề gì đó, nhưng chẳng cách nào ngăn được. Jimmy đã đuổi cô ta đi.” Bà cụ Winter bưng cốc trà, cúi mặt: “Cô ta lại đến mấy lần nữa. Cô ta muốn về lại nhà, hình như muốn làm gì đó. Tôi nghe thấy cô ta nói cái gì mà đó là nhà của cô ta, cô ta phải ở đó. Còn nhắc đến nhà ma nữa. Chắc cô ta muốn ở trong nhà ma. Có lẽ là suy nghĩ viển vông. Cô ta muốn trở thành kiểu như nhân vật chính trong câu chuyện ma được lưu truyền mấy trăm năm. Cô ta cảm thấy như thế sẽ rất oách. Jimmy đã mấy lần ngăn cản cô ta, cô ta chưa gây hại cho gia đình Jackson, nhưng chuyện này đã mang lại phiền toái cho gia đình ấy. Vợ của Jackson bị suy nhược thần kinh. Cô ấy vốn không tin mấy chuyện này, cứ ngỡ truyền thuyết ngôi nhà ma của gia đình Rena chỉ là sản phẩm của đám thanh niên rỗi hơi nào đó. Cô ấy cũng đã sống ở đây rất nhiều năm… Nghe nói nhà cũ của cô ấy vốn ở một thành phố sa sút nào đó. Do ngành sản xuất chủ đạo của thành phố bị sa sút nên đã trở thành thành phố ma, rất nhiều người đã bỏ đi, cũng có người tự sát. Nhưng sau đó, thành phố đã dần dần hưng vượng trở lại, nhà từng có người chết cũng có người sửa sang lại rồi vào ở. Cô ấy vốn không để tâm đến những chuyện này…”



Bà cụ Winter ngậm ngùi nói: “Chẳng có cách nào… Jimmy đã quyết định giết chết em gái mình… Cậu ấy muốn để cho gia đình Jackson được trở lại cuộc sống bình yên như xưa. Có lẽ kể từ đó, tôi mới hiểu được một chút tâm tư của thằng bé. Nhưng tiếc thay, bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Mới vài tháng trước, chuyện thứ hai đã xảy ra.”