Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1880 : Bà cụ winter (1)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
“Hàn Vân!” Tôi lên tiếng gọi, Hàn Vân cũng vì thế mà quay qua nhìn tôi.
Trên mặt nó vẫn còn nụ cười, đưa tay ra hiệu chiến thắng: “Xong xuôi rồi!”
Gì mà xong xuôi? Trò chơi trốn tìm là1sao?
Tôi đang có một bụng vấn đề cần hỏi, nhưng Jimmy lại thình lình biến mất, tôi vốn phải theo hồn ma của anh ta vào dị không gian của Hàn Vân. Nhưng bây giờ, linh hồn của tôi8không hề đi theo, mà đang bay lên. Tôi vừa tranh thủ chút thời gian gọi Hàn Vân một tiếng thì linh hồn đã bay xa, rơi trở lại thân thể của mình.
Tôi thở hắt ra một hơi, mở2mắt ra, bên tai toàn là tiếng la hét và tiếng khóc.
Chuyện trước đó vẫn chưa xong, bây giờ ở dị không gian trong thế giới hiện thực này, mọi hồn ma lại như đang gặp phải chuyện gì4đó cực kỳ đáng sợ, la hét như điên như dại.
Ngô Linh lập tức hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?”
Tôi đang định đáp lại thì chợt nghe thấy tiếng của Hàn Vân và đám con nít đang vang lên trong đầu.
“1, 2, 3, 4…”
Chúng đang đếm số.
Tôi nhìn qua nhóm Ngô Linh, họ đều đã dừng lại chuyện mình đang định làm, nghiêng tai lắng nghe.
“… 50!”
Sau khi con số cuối cùng được đếm ra, tiếng trẻ con đã biến mất, chỉ còn lại tiếng của một bé gái vẫn đang vang vọng trong đầu.
“Đến đây, đến đây tìm tôi đi…” Giọng bé gái mang theo tiếng khóc, tiếng ngân cuối cùng hình như còn bị chặn ngang.
Tôi sững người ra.
Bé gái? Ai? Lẽ nào là Lina?
Tôi chau mày, nhìn qua Ngô Linh lần nữa, kể lại cho họ biết chuyện Hàn Vân đã làm.
“Trò trốn tìm, phải không vậy?” Quách Ngọc Khiết ngờ vực hỏi lại.
“Truy cứu chuyện này cũng chẳng được gì. Trò trốn tìm của Hàn Vân chính là như vậy. Nó khiến mọi hồn ma cùng đi tìm người… đây chính là quy tắc mà nó đã đặt ra.” Ngô Linh vừa nói, vừa mở cửa xuống xe: “Vấn đề nằm ở chỗ bé gái đó là ai. Nghe thì không phải là Lina đúng không?”
Ngô Linh chưa tiếp xúc trực tiếp với Lina. Nhưng một hồn ma có thể giết chết ma vương tiền nhiệm thì không thể nào yếu đuối đến thế.
Cọt kẹt... cọt kẹt... cọt kẹt... cót két...
Gỗ sàn nhà không ngừng phát ra tiếng động, nhưng trong ấy còn kèm theo một âm thanh lạ.
Tôi đã nghe thấy, nhưng bộ não thì vẫn chưa phản ứng kịp, Quách Ngọc Khiết ở sau lưng thì tức tốc vịn tôi lại, kéo tôi ra sau lưng.
Bức tường ở bên cạnh tôi bỗng nhiên nứt toác, một thứ mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.
Ván gỗ vỡ nát rớt xuống cạnh chân tôi, rồi tuột xuống mấy bậc cầu thang nữa.
Ngô Linh dừng chân, nghiêng đầu nhìn cái lỗ hổng đấy.
Nhịp tim tôi tăng tốc, cùng Quách Ngọc Khiết đứng chung một bậc cầu thang nên có thể cảm nhận thấy tay Quách Ngọc đang run lên khe khẽ.
Quách Ngọc Khiết thực sự không phải một người phụ nữ tầm thường, ngoài sức khỏe kinh người thì trước đây đã từng truy đuổi một con ác ma cực kỳ hung ác, chẳng hề biết chữ “sợ” là gì. Rất nhiều đàn ông không thể sánh nổi với cô ấy. Ấy vậy mà lúc này cô ấy lại đang run.
Tôi cũng đã cảm thấy có chút tê dại, chẳng còn cảm nhận thấy cảm giác đau do bị tay Quách Ngọc Khiết siết chặt nữa.
Vì trong lỗ hổng ấy, có một đôi mắt nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm chúng tôi.
Không có âm khí. Không phải ma.
Nhưng mà…
Một luồng ánh sáng chợt chiếu lên lỗ hổng, soi vào lỗ hổng tối om, khiến chúng tôi thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Là mắt, nhưng không phải mắt người sống, mà là một bức ảnh chụp.
Trên bức ảnh trẻ sơ sinh đã ố vàng là đứa bé đáng yêu đang mỉm cười nhìn về phía trước, chỉ có đôi mắt ấy là nhìn kiểu nào cũng thấy không được bình thường lắm.
Ánh đèn pin cầm tay đã xuyên qua tấm ảnh, xuyên qua đôi mắt trên tấm ảnh.
Ở vị trí vốn là tròng mắt của trẻ sơ sinh đã bị ai đó chọc thủng hai lỗ, mới khiến cho đôi mắt ấy trông vô cùng kì quặc.
Tấm ảnh này… là của ai?
“Phá vỡ bức tường này được không?” Ngô Linh hỏi.