Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1893 : Trò chơi trốn tìm (4)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Càng đến gần cửa nhà, tiếng kêu càng rõ.
Trong đường phố yên tĩnh, chỉ có tiếng gọi “Elena” đang vang vọng khắp nơi.
Cửa nhà đã bị Elena xô bật ra, ánh nắng từ bên ngoài ùa vào.
Ánh nắng1rực rỡ tựa như đang thầm báo mây đen đã tan, ánh sáng đã trở lại nhân gian.
“Mẹ…” Elena vừa gọi vừa khóc, bóng cô bé trở nên hơi trong suốt dưới ánh nắng chói chang.
Cô bé nhào8vào lòng người vừa đến, bóng của hai người đều trở nên bán trong suốt, bị ánh nắng xuyên qua.
Trong những ngôi nhà xung quanh, có âm khí đang di chuyển. Những hồn ma đang nấp trong nhà2hình như đã nhận ra trò chơi kết thúc rồi, họ bắt đầu thò đầu thò cổ ra quan sát bên ngoài.
Quách Ngọc Khiết đứng ở cửa nhà, không quấy rầy giây phút đoàn tụ của hai mẹ4con.
Mẹ của Elena ôm Elena khóc nấc, nước mắt rơi lên đầu cô bé, xuyên qua người cô bé. Trên chân bà ta có vết thương, máu đang chảy xuống đất, nhưng ngay sau đó đã bị bốc hơi như nước mắt của Elena.
Lúc hai mẹ con ôm nhau khóc, trong các ngôi nhà xung quanh cũng vang ra tiếng khóc. Có hồn ma đi ra, ngơ ngác hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Muốn giải thích thì phức tạp quá, hơn nữa đáp án nhất định sẽ khiến mọi cư dân ở Thysente cảm thấy tuyệt vọng.
Họ đều đã chết. Chết đi một cách vô duyên vô cớ. Chết đi mà chẳng hay biết gì.
Tựa như sau khi trải qua một giấc mộng, cuộc đời đã sang trang.
Tôi đột nhiên nghĩ, đối với cư dân ở thị trấn này, cuộc sống sau này sẽ như thế nào đây? Họ không thể hồi sinh, cũng không thể đi đầu thai, chỉ có thể tiếp tục tồn tại dưới thân phận hồn ma. Họ có thể duy trì được yên bình của những ngày qua không? Nói cách khác, họ có dần trở thành ác ma, ngang tàn bạo ngược, trả thù đời không?
Tôi rất lo lắng.
Những hồn ma này không phải ma đến từ Địa Phủ. Dị không gian đang “nuôi nhốt” họ đã bị phá vỡ, hơn nữa còn bị chính tay họ phá vỡ. Chắc là họ đã có thể tự do hoạt động. Từ đây sẽ phân tán ra khắp nơi… dù không phân tán ra thì cả một thị trấn đều chết sạch, đối với địa phương, đối với đất nước này, đối với cả thế giới đều là tin dữ.
Tiếp theo đây rồi sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi bất giác ngoảnh đầu lại, nhìn Ngô Linh và Lưu Miểu đang đi tới.
Ngô Linh hình như đã biết được suy nghĩ của tôi, bình tĩnh nói: “Đây chính là chuyện chúng tôi luôn lo lắng. Đạt đến một số lượng nhất định, sau khi biết được sự thật thì họ sẽ không ngồi chờ chết. Thay đổi của thế giới này đã không thể ngăn chặn được nữa. Chỉ còn cách bắt đầu lại từ đầu, khiến mọi thứ quay ngược trở lại. Bằng không…” Ngô Linh nhìn sang tôi: “Cậu chọn làm người, hay làm ma đây?”
Tôi nghe lòng mình chợt xao động.
Làm người… hay làm ma…
Tiếng khóc trên đường càng lúc càng nhiều, những hồn ma đang ở trong nhà, đang đứng ngoài cổng đều đang khóc thảm.
Các hồn ma trên đường có nhóm đã phấn chấn trở lại, nhóm thì đồng loạt khóc lóc, nhóm thì tuyệt vọng thẫn thờ… hiện giờ họ kể như đã có được mạng sống vô tận và sức mạnh khó tưởng tượng nổi, nhưng tiếp sau đây, họ sẽ sống ra sao, cũng là một chọn lựa khó khăn.
Giống như Ngô Linh vừa nói, chọn làm người, hay làm ma.
Chúng tôi tìm ra chiếc xe thuê đã biến mất trước đó.
Suốt dọc đường đã gặp không ít những hồn ma thất thểu. Lúc đang lên xe, tôi cảm nhận thấy âm khí đang gấp rút áp sát. Vừa xoay người lại thì thấy tay của Ngô Linh trước tiên.
Ánh lửa chợt lóe sáng trước mắt, tiếng gào thảm của hồn ma từ trong ánh lửa vang ra.
Tôi vừa toát mồ hôi khắp người, vừa cảm thấy bế tắc: “Như vậy là đã… biến thành ác ma rồi?”
“Đi thôi.” Ngô Linh chẳng nặng lòng về chuyện này, cũng mặc kệ hồn ma đang bị lửa bao quanh kia.
Tôi quan sát xung quanh.
Những hồn ma đang rục rịch muốn hành động đều khựng lại, âm khí cũng bất động, nấp trong nhà và góc khuất của đường phố.
Hàn Vân lại mất dạng lần nữa.
Lưu Miểu giẫm chân ga, lái xe phóng nhanh ra khỏi phạm vi thị trấn Thysente.
Lại có ma chặn đường, Ngô Linh liền ném bùa ra ngoài.
Khác với lúc nãy, những lá bùa này chỉ có tác động nhất định lên hồn ma.
“Chúng khá giống với hồn ma bình thường.” Ngô Linh nhìn đám lửa ở phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Những hồn ma ấy không bị đốt thành tro, nhưng cũng đã bị thương tổn.
Đám tấn công chúng tôi xét cho cùng vẫn là thiểu số.
Ngay khoảnh khắc xe ra khỏi phạm vi thị trấn Thysente, bên tai tôi chợt vang lên tiếng cười đùa của những đứa trẻ.
“10, 11, 12…”
Tôi sững người.
“49, 50!”
Đếm số đã kết thúc.
Bên cạnh tôi, Quách Ngọc Khiết khẽ nói: “Đến tìm tôi đi.”