Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1895 : Kí hiệu của christina

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Tôi đã xoay hẳn người lại, chẳng màng đến những khán giả kia. Khán giả đều đang chìm đắm trong tiếng hát, hình như cũng không quan tâm đến hành động kì quặc của tôi.



Tôi đi về phía bóng tối, không bị tiếng hát ấy làm quấy nhiễu tâm trí, bước chân dừng lại trước bóng tối.



Đi thẳng vào bên trong chắc chắn là không được. Trong bóng tối có gì, có trời mới biết. Tiếng hát của Christina có thể bắt người ta1vào dị không gian của cô ta, mà trong dị không gian này lại chẳng có gì cả, thậm chí cả bóng hình của cô ta cũng chẳng có, nói cách khác, nó tương đương với trạng thái không có kẻ địch.



Bóng tối trước mặt hình như là dị không gian của Christina, còn hiện trường mà tôi đang có mặt thì lại hơi giống với quá khứ trong cảnh mộng.



Tôi ngoảnh đầu lại nhìn.



Bố trí nơi đây rất có không khí của giáng8sinh. Đây chắc là buổi biểu diễn mà Christina gặp sự cố. Nếu vậy, sân khấu rồi sẽ sụp đổ.



Nếu đã không có ai quấy rầy tôi thì tôi phải lập tức chạy khỏi sân khấu.



Tôi đang điều khiển cơ thể của Christina, làm bất kì động tác nào cũng tự do như đang ở trong thân thể mình.



Chạy được mấy bước, tôi không khỏi phải dừng lại.



Lối đi dẫn ra sau cánh gà đã biến thành bóng tối. Bóng tối lan rộng, nuốt2chửng toàn bộ lối đi.



Xoay người ra sau, tôi nhận thấy lối đi bên kia cánh gà cũng đã biến thành bóng tối.



Khán giả trước sân khấu đã biến mất, cũng biến thành bóng tối.



Tôi đã bị không gian của Christina bao vây.



Trong bóng tối, chỉ mỗi sân khấu tồn tại, trên sân khấu vẫn còn ánh sáng.



“Cô muốn làm gì?” Tôi hỏi một câu thừa thãi.



Tình hình hiện tại thực sự khó mà lạc quan nổi.



Không chạm được vật thể thực, cũng không4biết năng lực của mình có tác dụng gì với dị không gian này không.



Cửa ra vào dị không gian thì tôi có thể tiêu hủy, nhưng thứ đó có ranh giới.



Còn chỗ này…



Tôi khụy người xuống, đè tay lên ranh giới giữa bóng tối và sân khấu.



Tiếng hát đang ngân nga đã ngừng lại.



Không gian chìm vào tĩnh lặng.



Bóng tối lùi lại trên mặt đất.



Tôi sừng sỡ nhìn cảnh tượng đang tái hiện.
Tiếng hát vẫn đang vang trong đầu tôi, hình như còn có tiếng cười của Christina.



Chất giọng tuyệt hay cũng không thể che lấp được sự thật của hành vi làm phiền người ta này.



Cổ Mạch đã ngồi rục xương mười năm trời trong chính giọng hát này.



Quả thực rất phiền toái.



Tôi lắc đầu: “Không giải quyết cô ta thì hình như sẽ không ổn đâu. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng hát.”



“Để tôi liên lạc với Ma Cô xem sao.” Lưu Miểu vừa nói, vừa bấm máy gọi video đi.



Bên phía Cổ Mạch đã nhanh chóng nhận cuộc gọi, người nghe máy là Nam Cung Diệu. Lưu Miểu trình bày tình hình bên này xong thì chĩa ống kính về phía tôi.



“Hả?” Nam Cung Diệu kêu lên một tiếng.



“Anh phát hiện được gì à?” Lưu Miểu vội hỏi.



Tôi nhìn Nam Cung Diệu trên màn hình di động.



“Trên người Lâm Kỳ, đã có thêm một kí hiệu. E là…”



Christina đã đánh kí hiệu lên người tôi! Hèn gì cứ nghe thấy tiếng hát của cô ta mãi.



Giọng của Cổ Mạch từ trong di động vang ra: “Này này, bên đó sao mà cứ mở nhạc suốt thế? Mấy người đang làm gì vậy?”



Vừa nói, Cổ Mạch vừa đi đến trước ống kính di động, thò đầu vào xem thử.



“Ha! Cậu bị Christina đánh dấu rồi? Tiếng hát vang ra từ người cậu đấy…” Cổ Mạch vui trên nỗi đau của người ta.



Chưa nói xong, tôi đã thấy Cổ Mạch chợt biến sắc mặt, tiếng hát bên tai tôi cũng từ giọng của Christina chuyển sang một giọng hát và giai điệu khác.



“Nancy! Khẽ một chút! Cái con điên này…” Giọng phụ nữ trung niên quát lên, ngắt ngang tiếng hát.



Âm thanh đột ngột im bặt, mọi âm thanh đều đã biến mất.



Tôi và Cổ Mạch mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.



“Chuyện gì vậy?” Lưu Miểu và Nam Cung Diệu đồng loạt hỏi.



Nam Cung Diệu lập tức hỏi tiếp: “Hai người đã nghe thấy âm thanh khác?”



“Nancy.” Tôi nói.



“Có người bị tập kích rồi.” Cổ Mạch nghiêm mặt lại, hờ hững nói.