Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1898 : Ngôi sao lớn (3)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Biết được điểm này cũng chẳng có ích lợi gì mấy cho tình cảnh hiện tại của chúng tôi.



Christina ở trong trạng thái vô hình, một hồn ma không ổn định, chúng tôi không có cách nào đối phó được cô ta.



Hàn Vân cũng chịu bó tay với trường hợp này.



“Lần đầu tiên tôi gặp tình huống như thế. Cô ta khác với đám ma nhí trước đây. Cô ta muốn làm gì?” Hàn Vân xoa cằm, tỏ vẻ1đang suy nghĩ.



Đúng rồi, Christina muốn làm gì?



Bắt toàn bộ người dân thành phố vào dị không gian?



Chúng tôi vào ở một khách sạn nằm cách ranh giới âm khí của Christina gần nhất.



Lưu Miểu hỏi tôi: “Cậu còn nghe thấy tiếng hát không?”



“Chốc chốc lại nghe thấy.” Tôi gật đầu, trong lòng nặng trĩu.



Ngô Linh đang tra cứu trên di động, đột nhiên lên tiếng: “Nam Cung tra xét một chút, nơi này tạm thời chưa có báo8án mất tích. Một là Christina mới vừa ra tay, hoặc là tiếng hát mà cậu nghe thấy mang ý nghĩa khác.”



“Chưa có người báo án?” Tôi không ngờ lại có tình huống này.



Nhóm Ngô Linh cũng có chút kinh ngạc.



“Thông tin hiện đang nắm bắt được cũng chỉ có bấy nhiêu. Sau khi chuẩn bị một chút thì chúng ta sẽ tiến hành nghi thức chiêu hồn.” Ngô Linh đặt di động xuống: “Thông tin không đủ, hành2tung của Christina không rõ ràng, mục đích cũng không rõ ràng. Nhưng chúng ta đã đến và cũng đã xác nhận được cô ta đang ở đây thì chúng ta bắt buộc phải giải quyết được cô ta.”



Ngô Linh hiếm khi biểu hiện ra quyết tâm như thế, khiến tôi vô cùng bất ngờ.



Đối với chuyện quái dị, người của Thanh Diệp luôn giữ thái độ gặp sao yên vậy, không thể giải quyết thì để đó, chờ4sau này xem xem có cơ hội hay không. Người ủy thác chết, bạn bè chết cũng không khiến họ dồn toàn bộ sự chú tâm lên một sự kiện quái dị đơn lẻ nào.



Cứ như họ rất dễ bỏ cuộc.



Nhưng nhìn thái độ của Diệp Thanh thì đủ biết, đối với mục tiêu sau cùng, đối với kế hoạch lớn ấy, họ có quyết tâm và sức chấp hành vô cùng kiên định.



“Đương nhiên.” Ngô Linh nhìn tôi: “Không thể cứ để mặc mãi như thế được.”



Cô ấy đang biểu hiện ra một thái độ cấp bách.
Christina rất nguy hiểm, nhận định này tôi luôn có.



Nhưng từ những ghi chép trong hồ sơ của Thanh Diệp, tôi chỉ thấy “mất tích” chứ chưa thấy “tử vong”. Cổ Mạch bị bắt mười năm, suýt bị bức điên, bức tử; nhưng trên thực tế, thứ anh ta gánh chịu là một sự giày vò tinh thần kéo dài và chán ngắt. Sự giày vò này không giống Christina cố tình làm thế. Trong toàn bộ sự việc ở trong mắt tôi, đại khái cũng gần tương tự như chuyện của Hàn Vân, chỉ là một đứa trẻ, cật lực tìm người để chơi trò chơi mà nó muốn chơi. Đối với người bị người ta đi tìm thì cuộc chơi không có điểm dừng là giày vò, giày vò cho đến mức người ta chỉ muốn chết. Nhưng đối với đứa trẻ ấy, nó chỉ muốn gần gũi với người ta, muốn vui chơi với người ta.



Có lẽ so với rất nhiều con ma, Christina chẳng hề có ác ý.



Mặt khác, dễ dàng giải quyết được nguy cơ của Cổ Mạch, kéo Cổ Mạch trở về ở ranh giới của cái chết, cũng khiến tôi cảm thấy Christina không đáng lo.



Nhưng thái độ của nhóm Ngô Linh lại khác.



Họ rất xem trọng Christina.



Không phải vì Cổ Mạch từng bị cô ta bắt đi, họ muốn trả thù cho Cổ Mạch, mà vì lý do khác.



“Tại sao?” Tôi hỏi.



Ngô Linh rũ mắt xuống: “Cậu có hiểu, kí hiệu nghĩa là gì không?”



Tôi không ngờ đột nhiên Ngô Linh lại hỏi cái này.



Cô ấy vừa nói như thế, trong đầu tôi tự nhiên nhớ đến một số chuyện.



“Ông Trời… và cả vụ nói thật hay mạo hiểm lần trước…” Tôi há hốc mồm.



Kí hiệu do Ông Trời cho, đồng nghĩa sẽ trở thành người có năng lực, có nghĩa là đời trước đã làm chuyện ác, đời này phải chịu tội.



Kí hiệu của trò chơi nói thật hay mạo hiểm, có nghĩa là bị ép phải tham gia trò chơi, không hoàn thành sẽ chết ngay lập tức.



Cả hai đều là những quy tắc thuần túy.



Quy tắc…



Tôi rùng mình một cái.



“Chính là vậy đấy.” Ngô Linh nhướn mắt lên nhìn tôi: “Christina đã biến thành một thứ kì quái. Nếu không ngăn cô ta lại, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”