Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1900 : Ngôi sao lớn (5)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Trong bóng tối có tiếng hát đang văng vẳng bên tai. Tôi đã nhận ra, đó là tiếng hát của Christina.



Tiếng hát lúc gần lúc xa, chủ nhân của tiếng hát tựa như đang lượn vòng trên đầu tôi.



Tôi muốn mở mắt, muốn nhúc nhích tay chân, nhưng người lại nặng như chì, cả mở mắt cũng chẳng làm nổi.



Tiếng1hát vang mãi, dù tôi không sở hữu năng lực của Cổ Mạch, cũng đã dần nhận ra sự bất thường.



Không phải chủ nhân của tiếng hát đang di chuyển, mà cô ta đang khống chế âm lượng và hơi thở. Cô ta dùng cách này để đem đến cho tôi một ảo giác kì diệu.



Sau khi xác định được8điểm này, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân khiến trên người mình như bị ngàn cân đè xuống, là do Christina đang ở trên người tôi.



Tôi đang nằm ngửa trên đất, cô ta gần như đang ngồi lên ngực tôi, khiến tôi chẳng thể cục cựa được.



Tôi bắt đầu giãy giụa.



“A!”



Tiếng hát ngưng rồi.



Tôi mở mắt ra, trở người2lại thì thấy Christina đang ngồi ngay bên cạnh.



Cô ta giống hệt như trong hồ sơ, vẫn giữ được vẻ đẹp rạng ngời của tuổi thanh xuân. Lúc này, cô ta đang ngồi một cách khá thảm hại trên đất, nhưng sức quyến rũ vẫn không giảm, đôi mắt to khẽ chớp, liền khiến người ta cảm thấy vừa tinh4nghịch vừa đáng yêu.



Tôi đảo mắt quanh một vòng, nhận ra mình đang ở trong một không gian ảo màu xám.



Không gian này giống hệt như Cổ Mạch đã miêu tả, cũng giống như không gian của Lina mà tôi từng tận mắt nhìn thấy.



Ánh mắt tôi dừng lại ở Christina.




“Cô… rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô mở rộng âm khí ra phạm vi lớn như thế, với lại, kí hiệu trên người tôi…” Tôi thắc mắc hỏi.



Đột nhiên Christina đứng bật dậy, bỏ hai tay xuống, cúi mặt nhìn tôi.



“Tôi nói nhiều như thế mà anh vẫn không hiểu sao?”



Gì cơ?



Tôi há mồm.



Vừa rồi chỉ nói mấy chuyện vụn vặt, có tiết lộ thông tin gì quan trọng sao?



Đợi đã!



Ca hát…



Cô ta muốn…



Tôi lập tức biến sắc mặt.



Christina bật cười, nụ cười đầy rạng rỡ: “Cho anh thêm chút thời gian nữa đó.”



“Không! Đợi chút! Cô không được…” Tôi chưa nói xong, người đã bật dậy, nhưng Christina thì đã biến mất ngay trước mặt tôi.



Chết tiệt!



Tôi vội gào vào hư không: “Cô dừng lại đi! Không được làm như thế! Nếu cô muốn ca hát, chúng ta có thể tìm cách khác! Bạn của tôi có thể làm cho cô một thân thể! Đến lúc đó… Này! Cô có nghe tôi nói không! Christina!”