Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1906 : Thế giới mới (22)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Tôi biết mình nghĩ như vậy là không đúng nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào cả nên tôi đã nghĩ đến muốn thỏa hiệp.
Với năng lực của tôi, sau khi chết biến thành ma vương thì chắc không thành vấn đề. Bảo vệ che chở cho1gia đình và bạn bè, chắc cũng không thành vấn đề.
Tôi suy nghĩ miên man, tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi nhìn thấy cứ lượn lờ trong đầu.
Tôi đã đi đến tòa lầu số 6, leo cầu thang đi lên, không mấy chốc đã đến8tầng sáu.
Tôi cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh, nhưng âm khí này rõ ràng đã khác với trước đây.
Nếu bảo âm khí trước đây của Diệp Thanh là một loại không khí mát lạnh tựa như gió heo may, cùng với mát mẻ sẽ kèm một2chút lạnh lẽo. Thì bây giờ lại như không khí lạnh mùa đông, không lưu chuyển cũng đã khiến người ta thấy lạnh lắm rồi.
Cửa phòng nghiên cứu không đóng, mà chừa lại một khe hở.
Âm khí từ bên trong ào ra. Tựa như có ai đó đang4mở cửa tủ đông. Tôi có thể nhìn thấy luồng âm khí ấy tựa như có thực thể.
Lòng tôi càng nặng trĩu.
Đặt tay lên cánh cửa, lạnh buốt.
Tôi chỉ đẩy nhẹ mà cửa đã mở ra.
Cửa mở im ắng, trục cửa không tạo ra chút tiếng động nào.
Tôi vừa bước vào phòng nghiên cứu liền nhìn thấy cái bóng đang đứng ở đầu trong của phòng làm việc.
Ánh trăng soi lên cái bóng ấy, chỉ có thể nhìn thấy thân thể. Khuôn mặt người ấy đang ẩn trong bóng tối.
“Diệp Thanh… anh đã trở thành ma vương rồi ư?” Tâm tư rối bời của tôi chỉ kéo dài được một giây.
Đã tận mắt xác nhận rồi thì đáng lẽ tôi không cần hỏi câu này.
Không còn ý nghĩa nữa.
Âm khí của Diệp Thanh đã thay đổi, anh ta đã không còn là hồn ma như trước nữa.
Ma vương… lập ra luật lệ, bắt con người tuân thủ.
Diệp Thanh đã lập ra luật lệ gì? Anh ta… đã giết bao nhiêu người rồi?
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi trở nên căng thẳng, dây thần kinh trong đầu cũng căng như dây đàn.
Nếu Diệp Thanh thay đổi thì mối hợp tác ban đầu không cần bàn đến nữa. Không chừng chúng tôi đã biến thành kẻ thù của nhau…
Đang nghĩ đến chuyện này, tôi cảm thấy trong nhà đã xuất hiện thêm một luồng âm khí khác.
Tôi quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy Hàn Vân đang bay lơ lửng giữa không trung.
Chuyện này thực sự quá bất ngờ.
“Giết tôi đi!” Hàn Vân vừa xuất hiện đã hét lên.
Tôi sững sờ.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Vẻ mặt Hàn Vân đầy cuống quýt, sau khi hét lên thì thân thể hơi nhào đến.
Tôi lùi lại một bước trong vô thức.
“Hù ú hù úuu!”
Tiếng kêu quái lạ vang lên từ bốn phía, có thể nghe ra chúng đang cách rất xa.
Tôi tái mặt, lập tức hiểu ra không chỉ có cửa ra vào thế giới khác ở phòng nghiên cứu được mở ra.
“Anh Kỳ! Chuyện gì thế này?” Tí Còi hét lớn bên tai tôi.
Cũng chỉ có vậy, chúng tôi mới nghe được tiếng nói của nhau.
Tôi thất thần lắc đầu.
Không biết… Tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng tôi đã có suy đoán.
Ông Trời đã mất đi tính người, nhưng vẫn còn quy luật mà nó đã định ra từ xa xưa. Những quy luật ấy, nói cách khác là quy luật tự nhiên, đã được chấp hành ngàn vạn năm.
Người có năng lực, luân hồi, ma quỷ… đều ở dưới sự khống chế của những quy luật này.
Sự xuất hiện của những thứ mới, có lẽ là sự xuất hiện của linh hồn đã khiến quy luật bị phá vỡ, một khi chuyện đã nổ ra thì không thể cứu vãn.
Tính người của Ông Trời bị xóa bỏ, Địa Phủ biến mất, hồn ma chuyển đổi, luật lệ mới được lập ra…
“Tận thế… chắc là như vậy đấy.” Tôi nói khẽ một mình.
Thế giới đã thay đổi hoàn toàn.
Không cho bất kì cơ hội gỡ gạc nào.
Đã… hết cách rồi…
Tôi ngẩng lên nhìn cửa sổ ở tầng sáu.
Diệp Thanh… bỏ cuộc rồi sao?
Không… vẫn chưa.
Nếu bỏ cuộc, anh ta đã không ra tay đối với Hàn Vân.
Hàn Vân chọn cách từ chối, thà chết chứ không muốn làm ma vương.
Còn thứ gì đó tôi chưa biết thì Diệp Thanh lại không kịp nói cho tôi biết.
Tiếng rống quái vật đã dừng lại.
Tôi hít thở sâu, đẩy Tí Còi và Gã Béo ra, xông vào tòa lầu số 6.
Trong phòng nghiên cứu không có thêm dấu vết bị tàn phá mới.
Không thấy Diệp Thanh đâu nữa…
Tôi đi đến bên cửa sổ ở phòng làm việc, dõi mắt ra xa.
Có thể cảm nhận được âm khí của Diệp Thanh đang xa dần.
Anh ta đang đi làm gì?