Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1915 : Thế giới mới (18))

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Hồn ma trong ngôi nhà ma hình như đang sửng sốt. Sau khi tôi lao đến thì lập tức chụp lấy nó, không vấp phải bất kì phản kháng nào.



Năng lực lập tức phát động. Tôi vẫn không vấp phải kháng cự.



Tách!



Đèn lại mở.



Tôi nhìn bàn tay đang trống trơn, rồi nhìn công tắc đèn, hoang mang không biết mình đã giết hồn ma ấy1trước, hay là gã bật công tắc đèn trước.



Quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy hồn ma cầm dao đang đứng ở vị trí của tôi trước đấy, chầm chậm quay đầu qua, nhìn về phía tôi.



“Hì hì hì… không ngờ lại gặp phải chuyện thú vị như vậy. Mày là ai?” Con ma đó chùi con dao của mình, cất tiếng cười quái gở.



Vẻ8mặt của tôi chắc đang rất quái dị.



Con ma đến từ tương lai này thế mà lại không biết tôi.



Gã thuộc thành viên nằm “ngoài biên chế”? Không chung đường với nhóm con ma cổ trang?



Bất kể thế nào, hiện tại chắc gã đã ít nhiều đoán ra năng lực của tôi.



Hai cái xác còn trên đất đột nhiên há miệng, bắt đầu hát.



Tôi giật2mình, liếc mắt về phía ấy, nhận ra hai xác chết đó vẫn đang trong trạng thái thối rữa, không còn thấy miệng đâu.



Tiếng hát của chúng rất vô hồn, không tuyệt vời như tiếng hát của Christina.



“… Đóng cửa lại, mở đèn lên, ông chú ma đã đến cửa nhà con. Ông chú ma đến rồi, trốn mau lên. Mau mau tắt… đèn…”



Đoạn cuối4khúc hát được ngân dài, cùng với hai tiếng “tắt đèn”, trong nhà lại chìm vào bóng tối.



Tôi không thèm nghĩ gì cả, vội lùi lại mấy bước liền.



Thân thể tôi xuyên qua cửa nhà ở sau lưng mình, hồn ma đã đứng trên hành lang ngoài cửa.



Đùng!



Tôi nghe thấy có thứ gì đó đập lên cửa. Trên cánh cửa chìa ra một đoạn của lưỡi dao.



Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang bật sáng.



Tôi lập tức nhào tới trước, giơ hai tay lên, nhắm thẳng vào vị trí mình tính sẵn mà nhào tới.



Lưỡi dao đã rút lại.



Tôi nhìn thấy trong nhà đang tối đen, nhận ra có gì đó khác thường.



Lần này tôi không né ra sau.



Tôi vẫn đang nhập vào Mễ Nhạc, khoảng cách có thể di chuyển bị giới hạn.



Di chuyển ngang qua vài mét, trong ánh đèn chớp tắt, tôi chọn bừa phương hướng, đổi hướng đến mấy lần.



Tôi cảm nhận được luồng gió do lưỡi dao lướt qua không khí tạo ra.




Chuông cửa lúc này cũng đã vang lên.



Tôi đọc tin nhắn cuối cùng Tí Còi đã gửi.



Cậu ta bảo sắp đến nhà tôi.



Mẹ tôi đi mở cửa đã rất kinh ngạc chào một tiếng, rồi quay đầu lại gọi tên tôi.



“Đến tìm con đấy. Tối như vậy rồi, có chuyện gì quan trọng lắm à?” Mẹ lo lắng hỏi.



“Vâng, khi nãy máy con hết pin. Để con ra gặp cậu ấy.” Tôi cầm theo di động, nói với mẹ.



“Tối nay khi nào con về?”



“Mọi người không cần đợi con.” Tôi đổi giày, vừa ngẩng lên thì thấy em gái đang đứng ngay cửa phòng ngủ, vẻ mặt đầy lo lắng.



Tôi mỉm cười: “Không có gì.”



Em gái gượng cười: “Anh đi ra ngoài nhớ cẩn thận.”



“Ừ.”



Tôi mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Tí Còi thở hổn hển chạy lên.



“Anh Kỳ!” Tí Còi hớt hải gọi.



Tôi đẩy Tí Còi ra khỏi cửa, đóng cửa lại.



Tí Còi dựa người lên thành cầu thang, thở hổn hển: “Làm tôi sợ chết đi được.”



“Tôi cũng bị dọa cho sợ muốn chết đây này.” Tôi kéo Tí Còi đi xuống: “Có phải cậu đã nói thiếu cái gì đó với tôi không?”



“Tôi cũng đâu có ngờ.” Tí Còi than thở, rồi tức tốc hiểu ra: “Anh đã…”



“Ừ. Giải quyết được hai tên. Còn đối tượng thứ ba… không biết có phải tồn tại độc lập hay không.” Tôi chau mày đáp.



Dưới lầu có tiếng bước chân nặng nề vang lại.



Tôi thấy bóng Gã Béo.



Gã Béo mừng ra mặt.



“Kiếm chỗ nói chuyện đi. Tôi còn phải đến thôn Sáu Công Nông một chuyến.” Tôi nói.



Tôi thực sự không an tâm với tình trạng của Diệp Thanh.



Nếu anh ta thực sự đã biến thành ma tương lai… thì quy tắc mà anh ta đã cam kết là gì?



Chưa hết, kế hoạch lớn đặt ra từ đầu, vẫn thực hiện chứ?



Lòng tôi đầy thắc mắc.



“Vậy lên xe nói chuyện đi. Tôi đỗ xe ở cổng khu dân cư. Bên này có camera nhỉ?” Gã Béo nhăn mặt nói.