Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 192 : Mã số 041 – Ngôi nhà ma (11)
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Ngày 14 tháng 12 năm 2007, Tiêu Húc Nhật cự tuyệt đề nghị tiếp tục bảo vệ cậu ta 24/24.
Ngày 27 tháng 12 năm 2007, thông qua điều tra nắm được tin tức Cát Gia Mộc bị tiêu diệt, toàn gia tộc có hai mươi bảy người, mười ba người chết do mất máu quá nhiều, mười bốn người chết trong biển lửa. Đa số những pháp khí của Cát Gia Mộc đều bị huỷ hoại.
Ngày 29 tháng 12 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200712291942.mp3.
“Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đấy hả? Tôi muốn chấm dứt hợp đồng uỷ thác giữa chúng ta, tôi sẽ nhanh chóng gửi tiền qua cho các anh.”
“Cậu Tiêu, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Người trong gia tộc chủ nhân trước đây của con ác quỷ đó đã bị giết sạch, cậu có thể sẽ là mục tiêu mà nó nhắm đến tiếp theo đấy.”
“Hửm? Cái con ác quỷ chỉ biết hút máu người thì có gì đáng sợ đâu chứ? Tôi đã tìm được một vị cao nhân khác bảo vệ tôi rồi, không cần phiền đến đám phế vật như các anh nữa. Tôi nghĩ các anh nên tự lo cho bản thân mình thì hơn, đừng như đám người ở Cát Gia Mộc, bị con ác quỷ đó giết chết đấy. Hừ... Cái gì mà chính phái...”
Ngày 29 tháng 12 năm 2007, phân tích file ghi âm cuộc gọi. Kèm file ghi âm 200712291942.wav.
[... Không cần phiền đến đám phế vật như các anh nữa. Tôi nghĩ các anh...]
“Âm thanh trong file này có gì đó bất thường.”
“Hử? Ma Cô, ý anh là giọng nói của cậu ta có vấn đề hay là xung quanh cậu ta có tiếng động lạ gì đó?”
“Không phải, tôi muốn nói là giọng nói của cậu ta có chút gì đó bất thường, ngữ điệu của cậu ta trong đoạn ghi âm này có chút gì đó khác trước kia. Giọng thì giống như trước kia nhưng ngữ điệu thì lại có chút gì đó... À, khi cậu ta nói chuyện, tôi còn nghe được có tiếng vọng lại...”
“Có tiếng vọng lại sao?”
“Đúng vậy.”
Click! Click!
Tôi gật đầu: “Hình như anh ta mất tích vào khoảng mười hai năm trước, và anh ta cũng là thành viên biến mất sớm nhất trong đám người Thanh Diệp.”
Đến bây giờ thì chúng tôi không thể dùng từ “chết” để diễn tả về tình trạng của năm người trong Thanh Diệp.
Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Chú út tôi còn hỏi thêm một vài vấn đề khác nữa, hình như anh ta thật sự không biết gì về những chuyện này cả.”
Trần Dật Hàm hỏi Cổ Mạch không phải chỉ là hỏi thăm tình hình bình thường đâu mà còn khủng hơn cả quá trình cảnh sát hỏi cung. Cổ Mạch sẽ không phải chịu tổn thương về da thịt thế nhưng tổn thương về mặt tinh thần thì khó nói lắm.
“Vậy là không hỏi được thông tin gì từ chỗ ông chú già kia sao?” Tí Còi khẽ vươn vai, chẳng còn hứng thú tìm hiểu về Cổ Mạch.
Có lẽ Cổ Mạch đã nói đúng, anh ta là người có địa vị thấp nhất trong đám người Thanh Diệp.
“Chú út của tôi đang tìm Huyền Thanh Chân Nhân để hỏi thăm tình hình nhưng vẫn chưa tìm được ông ấy.” Vẻ mặt Trần Hiểu Khâu bỗng cứng đờ: “Huyền Thanh Chân Nhân khá là nổi tiếng trong giới, ông ấy giỏi nhất là đoán mệnh, nhưng đa phần đều là do ông ấy tự tìm đến người khác. Kết quả bói toán của ông ấy thường sẽ là có tốt có xấu.”
Quách Ngọc Khiết lên tiếng thắc mắc: “Cái gì gọi là có tốt có xấu?”
Gã Béo nói: “Bói toán vốn là sẽ có kết quả tốt và kết quả xấu mà. Khi ông ta tự tìm đến người khác, vậy chắc là trước đó đã biết được rằng kết quả tốt hay xấu mà đúng không?”
“Đúng vậy, trước đó thì ông ấy đã biết được là kết quả tốt hay xấu rồi.” Suy nghĩ một hồi, Trần Hiểu Khâu nói tiếp: “Ông ấy giúp người ta coi tướng số cứ như đang tống tiền vậy.”
“Tống tiền?” Bốn người chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu.
“Ý là ông ấy đoán mệnh cho người khác cũng phải lựa người nữa cơ. Có mấy ví dụ điển hình cho việc này. Câu chuyện thứ nhất là xảy ra vào khoảng hai mươi năm về trước, ở thành phố Dân Khánh, một vị thương gia giàu có lúc về già mới có con trai. Huyền Thanh Chân Nhân bỗng xuất hiện ở bệnh viện, ông ấy nói với vị phú thương đó rằng đứa con trai này của ông ta lúc đầy tháng sẽ gặp phải một kiếp nạn. Nếu như con ông ta qua được kiếp nạn ấy thì đứa bé đó sau này chắc chắn sẽ giàu sang phú quý, hạnh phúc mĩ mãn. Trong tiệc thôi nôi của đứa bé đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Do quá đông người đến tham dự tiệc mừng, lúc đó khá là hỗn loạn, đứa bé ấy bị té ngã dẫn đến bị thương nặng phải nằm viện, nhưng cuối cùng cũng vẫn giữ lại được mạng sống. Sau khi đứa bé đó đã qua cơn nguy hiểm, Huyền Thanh Chân Nhân lại lần nữa xuất hiện trong bệnh viện, ông ấy đến để chúc mừng vị thương gia giàu có đó. Vị thương gia kia tin chắc rằng ông ấy là cao nhân, sau đó ông ta gói bao lì xì cho Huyền Thanh Chân Nhân, nghe nói số tiền trong bao lì xì lên đến sáu chữ số lận.”
Đột nhiên tôi như có chút hiểu được vẻ mặt lúc nãy của Trần Hiểu Khâu.