Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1920 : Thế giới mới (19)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Gã Béo đỗ xe trái phép có bị phạt hay không, tạm thời vẫn chưa biết.
Ba chúng tôi lên xe, Gã Béo vội vàng lái đi. Thời điểm này mà muốn kiếm được chỗ đậu xe trong khu dân cư là hoàn toàn không thể, Gã Béo đành phải lái đi mãi như thế.
Tí Còi thì thuật lại nội dung dự báo mới mà cậu ta đã nhìn thấy.
“… Tôi lại đoán thử một lần, lần này đã nhìn thấy một bài hát đồng dao.” Tí Còi mở đầu1bằng chuyện này, khiến tôi lập tức nhớ lại bài hát mà hai con ma kia đã hát: “Đó là bài đồng dao ‘Tắt đèn trước khi ngủ’. Chắc là chúng có ba con ma, ông chú ma trốn kĩ nhất. Người bị đâm chết trong nhà, chắc là không phải do trộm giết, mà bị ông chú ma giết.”
“Bài đồng dao đó rất nổi tiếng à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Ở mảng này, tôi không biết chút gì cả.
Tí Còi gật đầu khẳng định: “Trước đây cũng chỉ là8đồng dao. Không thịnh hành ở Dân Khánh mình… Nó được nhắc đến rất nhiều ở các tỉnh khác trong đất liền, bài hát tiếng địa phương.”
Tiếng địa phương…
Tôi tỏ ra ngạc nhiên.
Thế giới tương lai mà tôi nhìn thấy trong cảnh mộng, hình như không có ai nói tiếng địa phương cả.
Thời gian cảnh mộng càng xưa thì nghe thấy tiếng địa phương càng nhiều. Tôi hoàn toàn không hiểu tiếng địa phương thời cổ, đến những năm gần đây, ở một số nơi hẻo lánh thì tôi2cũng hiểu được một số từ trong tiếng địa phương. Tiếng địa phương không mất hẳn trong thế giới tương lai sao? Tôi cứ cảm thấy điểm này khá kì lạ. Ví dụ ở một nơi như Dân Khánh, kêu gọi gìn giữ tiếng địa phương đã mấy năm rồi, nhưng hiện tại người nói được tiếng địa phương ít nhiều cũng đã khá lớn tuổi, còn nhỏ hơn một chút thì nói tiếng địa phương đã không chuẩn nữa.
Người di dân, người từ những nơi khác nhau sống4với nhau, ngôn ngữ thống nhất là một công cụ cần thiết.
Nơi bị người dẫn đường khống chế từ sớm như Hối Hương giữ được vài truyền thống thì còn nghe được.
Tí Còi bảo đến mấy tỉnh trong đất liền…
Tí Còi không để ý vẻ mặt của tôi, nói tiếp: “Thứ tôi nhìn thấy trong cái hộp sọ ấy, được chia làm ba đoạn. Một đoạn là ‘Người chạm nước, chết’; một đoạn là ‘Người bật đèn, giết’, đoạn còn lại là ‘Trong ba chỉ sống một’.”
Tí Còi vừa nói, vừa nhấc chiếc túi để sẵn trong xe, từ trong túi lấy ra một cái đầu lâu đen thui.
Đầu lâu này chỉ to bằng bàn tay người trưởng thành, có vẻ là hộp sọ trẻ con. Màu đèn trên bề mặt của nó không được tự nhiên, là do sơn màu lên.
Tí Còi đưa nó lên cao, để tôi nhìn thấy đôi mắt của đầu lâu.
Tôi nhìn thấy trong căn nhà tối om, tôi có thể nghe thấy tiếng động sột soạt. Có thứ gì đó… ở bên ngoài…
Chủ nhà đang ngủ trong phòng ngủ, không động đậy.
Những tiếng động ấy sau khi duy trì một hồi lâu thì biến mất.
Tôi nhìn thấy có người bật đèn ngủ, người đàn ông tôi từng gặp xuất hiện với dáng vẻ người còn sống. Người đàn ông rón rén kiểm tra phòng khách và phòng đọc sách, rút di động ra gọi cảnh sát.
Không có tử vong…
Hình ảnh vụt qua.
Người đàn ông mở đèn, lúc rón rén đi ra ngoài thì đèn trong phòng ngủ ở sau lưng phụt tắt.
Phập!
Cùng lúc người đàn ông kinh hãi quay người lại thì bị một con dao đâm vào ngực.
“Anh Kỳ!” Tí Còi đang lắc vai tôi.
Tôi thở hắt ra một hơi dài, cảm giác buồn nôn trào lên tận cuống họng. Tôi nôn khan mấy lần, đầu vẫn còn choáng váng.
Những thứ này tựa như những quá khứ không giống nhau của thị trấn Morris mà tôi từng thấy, nhưng lúc này tôi lại có một cảm giác đau đớn lạ thường và mãnh liệt.
Không phải tôi nhìn thấy những cảnh tượng này, mà có ai đó đã rót những cảnh tượng này vào ý thức của tôi.
Hai loại quá khứ… quá khứ bị thay đổi…
Ông chú ma đó…
“Anh Kỳ, anh không sao chứ?”
Tôi nhìn sang Tí Còi, cậu ta đang lo lắng. Khuôn mặt của cậu ta bắt đầu mờ nhạt trong tầm mắt của tôi.