Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1925 : Thế giới mới (8)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Bốn người họ không có chút căng thăng nào, thực sự giống như đang chơi một trò chơi, nếu chết cùng lắm là sụt cấp trang bị, thậm chí đã quên mất sự nguy hiểm của “BOSS” vừa gặp khi nãy và cũng quên mất sau này còn phải đối mặt với vấn đề nan giải là “BOSS”.
Họ đi thẳng một mạch đến chỗ có1bảng giới thiệu, tranh nhau nghiên cứu bản đồ trên bảng, vạch tay lên mặt bản đồ, muốn hoàn thiện tấm bản đồ của thành phố này, tìm ra vị trí của khu sinh thái.
Tranh cãi hồi lâu, họ cũng đã đại khái khoanh vùng được một đoạn trong đường sông.
“Tầm tầm ở vị trí này đấy.” Lý Vũ vẽ một vòng trên dải màu8xanh tượng trưng cho đường sông.
“Gần như thế. Chúng ta đi một mạch qua đây, vòng qua những con đường này, nên phương hướng đã bị lệch một chút… khu sinh thái chắc chắn nằm ở hướng này.”
“Nên dịch qua chút nữa. Bên này là khu dân cư Trung Nam, từ đây đi qua tòa lầu tài chính, qua nữa là Đại học Ngoại thương,2sau đó khu sinh thái nằm ở đây.”
“Hồ nước trong khu sinh thái nằm ở đây nhỉ. Một dải như vậy…”
Họ lại bàn luận một lát nữa, chỉnh sửa lại đôi chút.
“Bây giờ chúng ta đang ở đây. Như vậy, đi qua sẽ mất năm phút nhỉ.”
“Cách ông lão câu cá rất xa đó.”
“Cậu ngốc thế? Cả con sông là phạm vì thù hận của4lão mà.”
Họ bắt đầu tranh cãi, nhưng không lâu sau đã đi đến thống nhất.
Bốn người họ đến địa điểm đã khoanh vùng trước, chuẩn bị đợi đến sáng, sẽ lại xuống nước.
Họ ngược lại lối cũ, người thì đếm giây, người thì đếm bước chân.
“Chắc là chỗ này rồi.”
Bốn người họ lần lượt dừng lại.
“Này.” Lý Vũ chỉ tay về bờ đối diện.
Lão già gù lưng ấy đã ngồi trên bờ đối diện, tay cầm cần câu, thả dây câu xuống sông.
Linh hồn đã chết kia thì không thấy đâu nữa.
Lão già không nhìn họ, đang cúi mặt, vừa giống đang nhìn mặt sông, vừa giống như đang ngủ gật.
Ánh đèn chiếu sáng một nửa dòng sông, ánh sáng ảm đạm vàng nhạt hắt lên người lão, gần như không phát huy chút tác dụng chiếu sáng nào.
Nhóm Lý Vũ không thấy rõ biểu cảm của ông ta.
Tôi thì “thấy” được mặt của lão. Trên khuôn mặt ấy là sự trơ lì và đờ đẫn. Lão tựa như một pho tượng, cả âm khí trên người lão cũng không cuộn trào, nặng nề thâm trầm.
Trước đó lúc bắt người, âm khí cũng không cuộn trào quá nhiều.
Đây là một hồn ma kì quái.
Bốn người đều sợ hãi, cùng lùi lại, rời xa bờ đê.
Chỉ là, tâm trạng này đã nhanh chóng tan biến do lão già cứ ngồi bất động.
Họ lại không thấy căng thẳng nữa.
Tôi cảm nhận được âm khí dưới hạ nguồn bờ sông đã có biến đổi.
Bốn người kia sau khi ngoi lên lặn xuống mấy lượt, mò được khoảng một hai mét thì mặt Lý Vũ bị thứ gì đó va phải.
Anh ta tưởng đó là rong, cá nhỏ hoặc túi ni lông, định gỡ ra, nhưng bị cái thứ như sợi dây ấy quấn chặt.
Anh ta vội ngoi lên, luống cuống gỡ thứ ấy ra.
Lúc này anh họ của Lý Vũ ngoi lên lấy hơi thì phát hiện vẻ khác thường của Lý Vũ.
“Khụ khụ! Anh, giúp em cái. Thứ gì thế này…” Lý Vũ nhìn anh họ mình nói.
Anh ta thấy anh họ mình đang trợn ngược mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lý Vũ cố kéo thứ đang trên cổ mình ra, di chuyển ánh nhìn xuống dưới.
Anh ta đã nhìn thấy một đoạn ruột…
Rào rào!
“Này, mấy người đừng có chây lười chứ….”
Bốn người đều đã ngoi lên, ai nấy đều nhìn trừng trừng cái thứ trên cổ Lý Vũ.
“Á!” Lý Vũ la lớn, muốn vứt thứ ấy đi.
Anh ta lóng nga lóng ngóng, giật đến mấy lần mới vứt được thứ đó.
Anh ta thở hồng hộc.
Chợt nghe thấy người thứ ba đi cùng nói: “Có phải cậu đã tìm thấy thi thể rồi không?”
“Không! Không phải! Thứ đó tự trôi đến!” Lý Vũ la to, nhìn về phía hạ nguồn con sông.
Nước xuôi dòng chảy xuống, nhưng có một vết màu đỏ đang trôi ngược dòng.
Trong sóng nước, còn có một vệt gì đó màu trắng đang bơi về phía bốn người họ.
Họ đều đã thấy rõ.
Đó là một bộ xương
Hàm dưới của bộ xương động đậy mấy cái, phát ra tiếng răng va vào nhau.
“Cứu… cứu tôi…”
“Á á!”
Bốn người vừa hét vang, vừa bơi về phía bờ.
Bộ xương ấy bồng bềnh trong sóng nước, trôi qua bốn người họ.
Nhưng lập tức, lại có bộ xương khác trôi đến.