Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1928 : Kế hoạch mới

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Chỉ lướt đọc những tin tức ấy đã mất mấy giờ đồng hồ.



Trong nhà không có tiếng động. Cha mẹ và em gái chắc đã ngủ rồi. Ngoài cửa sổ cũng đang yên ắng. Thời điểm này phần lớn người ta đều nên đi ngủ.



Tôi cầm di động, thừ người ra rất lâu.



Trong đầu tôi đã có được một khái niệm1lờ mờ.



Sau khi lịch sử bị thay đổi, ma đã không còn là bí mật, mọi người đều biết đến tồn tại của ma.



Ma cũng giống như một loại tội phạm, mọi người đều biết, đều hiểu, nhưng không thể diệt trừ tận gốc, không thể đề phòng, cùng lắm là sử dụng nhiều biện pháp để tiến hành khống chế,8khi xảy ra chuyện thì mới tiêu diệt chúng.



Trong quá khứ tầm hai mươi ba mươi năm trước, có lẽ ma và ma vương đều không phải là vấn đề lớn. Chúng đã xuất hiện, bị tiêu diệt, cũng như tội phạm, trộm cắp, lừa đảo, tội phạm giết người ở mọi quốc gia, thành phố… một số có lẽ đã2trốn thoát rất lâu, một cố có lẽ đã bị bắt ngay lập tức; một số thì chỉ là bọn tội phạm tôm tép, một số lại là sát thủ giết người hàng loạt, gây ra ảnh hưởng to lớn và tệ hại cho xã hội.



Vẫn còn hoảng sợ, nhưng không có ai nghĩ thế giới sắp sụp đổ.



Thế giới tương4lai… hình như cũng giống như vậy.



Khác nhau ở chỗ, trong thế giới tương lai, ma nắm toàn quyền sống chết của con người, chứ không phải con người nắm toàn quyền sống chết của ma.



Tôi vứt di động qua một bên, nằm ra giường, đôi mắt nhìn chăm chăm đèn huỳnh quang.



Trạng thái như vậy có thể cầm cự đến lúc tôi tìm ra hồn ma ấy không?



Tôi không có chút manh mối nào, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.



Diệp Thanh rời khỏi phòng nghiên cứu, phải chăng đã đi tìm manh mối?



Hồn ma từ rất rất xưa…



Có khi nào là con ma cổ trang ấy không?



Tôi nhắm mặt lại, trên võng mạc vẫn còn đọng lại ánh đèn huỳnh quang.



Tôi nghĩ đến bộ dạng của hồn ma cổ trang ấy.



Tốt nhất là ông ta.



Đi vào cảnh mộng, đến cái thời ông ta còn sống…



Trong lòng tôi đang có chút e ngại.



Hồn ma cổ trang quá mạnh. Nhất định ông ta sẽ phát hiện ra tôi và còn có thể giết chết tôi.



Thời điểm… phải là khi ông ta còn sống.



Chắc lúc đó ông ta vẫn chưa mạnh như thế.



Là mấy trăm năm trước? Hay một ngàn năm trước?
Tôi nhập tiêu đề bài báo để tìm kiếm, ngoài tấm ảnh này ra thì không còn thông tin nào về gã.



Lúc này tôi mới nhận ra, trong bài báo không mô tả con ma này bị bắn chết như thế nào.



Những phương pháp truyền thống của nhà sư, đạo sĩ có phải không thể dùng được không? Dù sao lịch sử cũng đã thay đổi, những pháp thuật lưu truyền trong lịch sử hẳn phải có thay đổi chứ?



Tôi tìm cả buổi trời mà không tìm ra thông tin.



Thứ tôi có thể dùng được cũng chỉ là phần mềm tìm kiếm phổ thông, có lẽ cần phải vào cục lưu trữ hồ sơ quốc gia gì đó, mới tìm được nhiều hơn những tin tức và tài liệu của thời đại ấy.



Chuyện này nhờ Nam Cung Diệu là thích hợp nhất.



Tôi gọi điện thoại trong vô thức, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến nhận định của Tí Còi và Gã Béo.



Họ bảo gần đây Nam Cung Diệu hay bần thần mất tập trung, người của Thanh Diệp cũng vậy.



Sự công khai về quái dị đã không còn phiền phức trong tình hình chung ở hiện tại nữa. Có thể khiến họ hao tâm tổn trí, e là chỉ có vấn đề của Cố Nhan và Nam Thiên.



Năng lực của Nam Thiên…



Rốt cuộc là gì?



Hướng tư duy của tôi lại bị lệch.



Sau khi tập trung tinh thần, rồi thình lình buông lỏng, đã khiến tư duy của tôi bị phân tán.



Tôi thở dài, quyết định nhờ Trần Hiểu Khâu. Trần Hiểu Khâu chắc là cũng có thể nghĩ cách tra cứu được hồ sơ năm ấy.



Lúc tôi sắp gọi điện liền nhìn thấy thời gian hiển thị trên di động.



6 giờ rồi…



Thời điểm này…



Tôi cười khổ, vứt di động qua một bên, thả lỏng người nằm lên giường.



Thôi bỏ đi, đưa em gái đến trường xong, rồi hãy nghiên cứu chuyện này.



Tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác căng thẳng sắp ép tôi vào đường cùng trước đó đột nhiên tan biến.



Cả thế giới đều biết đến sự tồn tại của ma, cả thế giới cũng đã đối phó với ma rất nhiều năm rồi nên rất rành rẽ. Dù sắp tới số lượng hồn ma tăng vọt, còn có quái vật xuất hiện, nhưng cũng sẽ không tồi tệ hơn trước đây được.



Hình như…



Rắc rối đã bị hóa giải trong khi tôi không hay biết gì.



Nghĩ đến đây, tôi nhìn sững ánh đèn huỳnh quang vẫn còn sáng, thất thần.