Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 195 : Mã số 089 – Gấu teddy bị ma ám (1)

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Quách Ngọc Khiết cảm thấy tội nghiệp cho Trịnh Hân Hân: “Nghe cô ấy nói thì trông có vẻ như chuyện này rất là khó khăn. Thái độ của những người bị hại và người thân của họ không được tốt lắm.”



Nhưng đối với những người bình thường thì cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi.



Chúng tôi là người ngoài, đương nhiên sẽ không thể hiểu được tâm trạng của những người bị hại và người thân của họ. Dù cho có tìm đến bác sĩ tâm lí đi chăng nữa thì bác sĩ tâm lí cũng chỉ có thể dựa vào những kiến thức về tâm lí học để khuyên giải họ thôi.



Lưu Miểu chắc chưa từng đến gặp qua bác sĩ tâm lí nhỉ? Vào khoảng hai mươi năm về trước, nghề bác sĩ tâm lí không phổ biến như bây giờ, mọi người đều cho rằng những người mắc bệnh tâm thần và những kẻ điên là như nhau cả. Vào thời đó cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi quan tâm trạng thái tâm lí của người khác đâu, cùng lắm cũng chỉ là chạy đến an ủi vài câu thôi. Cũng may là Lưu Miểu gặp được Diệp Thanh nhưng cũng có thể là không may vì anh ta gặp phải Diệp Thanh, đi lên con đường không thể quay đầu lại được nữa.



Mã số sự kiện: 089



Tên sự kiện: Gấu Teddy bị ma ám



Người uỷ thác: Lữ Xảo Lam



Giới tính: Nữ



Tuổi tác: 27



Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng



Quan hệ gia đình: Bố mẹ



Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx, số xxx, khu An Khang, thành phố Dân Khánh.



Điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX




“Cô nghe được những tiếng động lạ đó ở đâu vậy?”



“Dù ở đâu cũng có thể nghe thấy được tiếng động lạ đó hết. Những tiếng khóc đó vang lên một cách bất thình lình, không có địa điểm cụ thể nào cả.”



“Ừ.”



“Đây là cái tủ cô dùng để trưng bày gấu Teddy sao?”



“Đúng vậy. Ngoài ra còn có căn phòng kia, căn phòng kia là phòng sưu tầm của tôi.”



Cạch...



“Chính là chỗ này, trước đây tôi luôn để những con gấu Teddy ở đây. Bây giờ... Những con gấu Teddy của tôi đều đã từng được đặt ở đây cả... Tôi thường xuyên ôm chúng...”



“Nơi này âm khí khá là nặng.”



“Ý anh là sao?”



“Trong nhà cô thì chỗ này là chỗ có âm khí nặng nhất. Nhưng tôi không nhìn thấy đứa trẻ nào cả. Bây giờ cô có nghe thấy tiếng động lạ nào không?”



“A... Không nghe thấy...”



“Ừm... Vậy à...”