Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1951 : Lẻ loi một mình (2)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hết khối này đến khối khác…

Khối âm khí lớn nhất đang ở hướng chính nam.

Tôi nhìn khối âm khí ấy mà cảm thấy khó hiểu.

Âm khí của Diệp Thanh đang ở đó.

Ở hướng của phòng nghiên cứu cũng có âm khí, nhưng chỉ là âm khí còn đọng lại.

Diệp Thanh không ở trong phòng nghiên cứu.

Ngoài ra, ở ví trí Diệp Thanh đang có mặt không chỉ có âm khí của anh ta. Bên cạnh anh ta còn có âm khí của rất nhiều hồn ma. Những âm khí ấy đang từng khối từng khối tan biến một cách quái lạ.

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, mà bay về hướng ấy ngay.

Không lâu sau, tôi đã cảm thấy mình càng lúc càng gần với Diệp Thanh, xung quanh cũng càng lúc càng hoang vắng.

Không phải đồng ruộng, mà là1thành phố, nhưng trong thành phố lại không có người. Từng tòa lầu dân cư nằm san sát nhau không có đèn sáng. Trên lề đường cũng không có cửa hàng, càng không có người đi bộ.

Ngoại ô phía nam… khu tái định cư…

Trong đầu tôi liền hiện ra hai từ khóa này.

Thân thể tôi xuyên qua một tòa lầu dân cư, tiếp tục bay tới thì tìm ra vị trí hiện tại của Diệp Thanh.

Đó là một trạm biến áp, cổng chính đang khóa chặt.

Cổng bị khóa thì không trở ngại gì đối với người đang trong trạng thái linh hồn như tôi.

Tôi xuyên qua cánh cửa ấy, tầm nhìn bị máy biến áp chắn mất, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác thường của nơi này.

Âm khí của Diệp Thanh đang dần tăng lên, những âm8khí khác thì xuất hiện rồi tan biến.

Tôi loáng thoáng đoán ra được gì đó, nhưng không điều khiển được linh hồn mình

Tôi xuyên qua từng máy biến áp một, cuối cùng đã nhìn thấy Diệp Thanh.

Thân thể anh ta đã trương phình, tựa như một con quái vật, hoàn toàn không còn hình người, mà giống như một cái hố đen âm khí.

Bên cạnh anh ta, Kỳ Bạch đang há hốc mồm quỵ trên đất, hai mắt trợn ngược, chốc chốc lại co giật một cái.

Không ngừng có hồn ma bay ra từ thân thể Kỳ Bạch, rồi bị hố đen ấy nuốt chửng.

Tôi đứng ở đây, mà linh hồn như đóng băng, chỉ biết nhìn chằm chằm cảnh tượng rùng rợn này.

Trước đây tôi đã có phỏng đoán, Diệp Thanh sẽ xử lý Kỳ Bạch như2thế nào. Giờ thì xem như tôi đã được nhìn thấy.

Diệp Thanh xem Kỳ Bạch như công cụ không ngừng cung cấp hồn ma cho mình, để làm thức ăn.

Thậm chí anh ta cũng như những ma vương kia, bỏ đi hình thái con người, để sử dụng âm khí theo như ý muốn.

Chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?

Trước khi quá khứ chưa bị thay đổi, phải chăng Diệp Thanh đã bắt đầu làm như vậy rồi?

Lâu nay Diệp Thanh luôn dựa vào cách này để đè nén trạng thái mất kiểm soát của mình?

Hay là, anh ta chỉ đơn thuần mượn nguồn sức mạnh này để cường hóa bản thân, khiến mình biến thành hồn ma mạnh hơn?

Quy tắc… ma vương cần quy tắc.

Quy tắc của Diệp Thanh là gì?

Nếu không có, có lẽ đây4chỉ là…

“Á… á a…” Kỳ Bạch co giật dữ dội mấy cái, dưới làn da tái xanh có gân máu nổi lên. Hai mắt cô ta vẫn đang trợn ngược, không còn thấy tròng đen, nhưng trong mắt lại nổi đầy gân máu.

Cô ta đã như vậy bao lâu rồi?

Cô ta vẫn còn sống không?

Tôi nghĩ đến những chuyện này mà cảm thấy ớn lạnh.

Bất chợt, tôi cảm thấy hành động nuốt chửng hồn ma của Diệp Thanh đã dừng lại.

Kỳ Bạch tựa như đã được giải thoát, cả người đổ nhào ra đất, hai mắt cũng nhắm lại. Có điều, làn da quái lạ của cô ta vẫn không khôi phục lại như ban đầu. Trên người cũng không còn chút dấu hiệu nào của sự sống, ngực cũng không phập phồng.

Trong hố đen do Diệp Thanh tạo nên hình như đang có âm khí lưu chuyển.

Cái thứ đó không có hình dạng con người, cũng không phân biệt mặt trước mặt sau, nhưng tôi vẫn cảm nhận được Diệp Thanh đang quay đầu qua, ánh mắt hướng về phía tôi.

Cả người tôi đều căng cứng, linh hồn run rẩy, bản năng mách bảo đang có nguy hiểm.

Con mồi bị kẻ đi săn nhắm đến, cảm giác chắc cũng như vậy.

Tôi không nghĩ ngợi gì nữa, vội phóng ra ngoài chạy trốn.

Âm khí của Diệp Thanh tức tốc đuổi theo.

Tôi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, giống như có thứ gì đó chạm vào, linh hồn liền không ngừng hạ thấp xuống.

Thứ ấy vẫn đang đuổi theo tôi!

Nó muốn nuốt tôi!

Diệp Thanh… mất kiểm soát rồi? Hay là lâu nay anh ta luôn chờ cơ hội này?

Tôi sởn cả gai ốc, ngay khi vừa tiếp đất thì linh hồn đã phóng đi.

Quay lại thân thể! Mau quay lại thân thể!

Trong đầu tôi bây giờ chỉ có mỗi ý nghĩ này.

Ầm!

Khối âm khí ấy đã đè tôi xuống đất.

Tôi cảm thấy mình đã ho ra máu, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Trần Hiểu Khâu và y tá.

Về đến thân thể rồi?

Không, vẫn chưa.

Linh hồn tôi vẫn đang bị tóm lấy, không thể trở lại thân thể.

Khối âm khí tựa như hố đen kia đang chầm chậm áp sát, dừng lại trước mặt tôi, tựa như muốn dò xét xem con mồi này có ngon không.

Cũng có thể, anh ta đang thắc mắc tại sao trên người tôi không có âm khí.

Tôi chỉ ở trong trạng thái linh hồn, không phải hồn ma.

“Diệp Thanh…” Tôi khó khăn thốt lên hai tiếng.

Âm khí đang đè tôi không hề thả ra. Khác với trước đây, lúc này Diệp Thanh không có ý điều khiển tôi, ngăn tôi vào cảnh mộng. Anh ta đã dùng sức mạnh cực lớn đè lên tôi, khiến linh hồn sắp nát vỡ.

Sau khi nuốt hồn ma, Diệp Thanh phải khôi phục lý trí mới đúng chứ.

Giờ anh ta đã là ma vương, mà ma vương trên toàn thế giới thì đã thay đổi.

Cách làm ban đầu có lẽ đã không còn tác dụng, thậm chí còn có khả năng đã phản tác dụng.

Tôi cố giãy giụa.

Bất luận thế nào cũng không thể chết như vậy!

Phải nghĩ cách… phải nghĩ cách về lại thân thể.

Tôi cố hết sức giãy giụa, lại lờ mờ nghe thấy tiếng của Trần Hiểu Khâu.

“… Vâng, đang cấp cứu… anh ta nói ‘Diệp Thanh’. Cậu và Sở Nguyên Quang có biết người này không?”

Tôi trợn to mắt, nhìn khối âm khí trước mặt đang che kín cả bầu trời.

Một luồng âm khí cuồn cuộn ập đến, khối âm khí đen ngòm kia bị hất văng ra, rồi tựa như bị thổi tan, biến mất giữa không trung.

Tôi vẫn đang nằm trên đất, sững sờ nhìn bầu trời.

Một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt tôi.

“Huyền Thanh Chân Nhân. Huyền Thanh Chân Nhân!” Tôi như đứa bé lạc đường tìm được người thân, lập tức bật dậy, chỉ muốn chụp lấy Huyền Thanh Chân Nhân đang ở trước mặt.

Tôi thấy Huyền Thanh Chân Nhân ngã xuống ngay trước mặt mình.

Chát – một tiếng giòn tan, kế đến là răng rắc lách tách, Huyền Thanh Chân Nhân hệt như một pho tượng gốm, khi tiếp đất liền lập tức vỡ vụn.

Nhưng trong những mảnh vỡ, lại có máu chảy ra.

Tôi sững sờ nhìn những mảnh vỡ trên đất.

“Thật là đáng tiếc.”

Tôi chầm chậm ngẩng lên, nhìn bóng người đang đứng phía trước.

Áo bào rộng, tay áo rộng dài, ăn mặc hệt như người thời cổ, sảng khoái hào phóng.

Đó là hồn ma cổ trang, tôi còn nhớ ông ta họ Dương.

“Tốc độ của các người quá chậm.” Con ma cổ trang tỉnh bơ nói: “Quá muộn rồi.”

Tôi liếc nhìn những mảnh gốm vỡ trên đất, nhận ra chúng đã biến thành hình dạng con người.

Tôi chợt có linh cảm, không để ý đến con ma cổ trang nữa, cũng không nghĩ đến Diệp Thanh, mà vội vã bay về hướng của khách sạn.

Chớp mắt, tôi đã đứng trước cửa của căn hộ trong khách sạn.

Chỉ dừng lại vài giây, tôi liền xuyên qua cửa căn hộ.

Tôi đã ngửi thấy mùi máu.

Hai hồn ma một nam một nữ đang vây quanh ghế sofa, nhai thịt ngấu nghiến.

Chúng nắm lên một đoạn cánh tay còn sót lại, tranh nhau cho vào miệng.

Tấm ảnh cánh tay ấy đang cầm rớt xuống đất, bay đến bên chân tôi.

Là một tấm ảnh gia đình ba người, một đôi nam nữ trong đó chính là hai hồn ma điên cuồng đang ở trước mặt tôi, đứng ở giữa là một bé trai tầm bảy tám tuổi, đang cười rạng rỡ.

“Lưu Miểu… Lưu Miểu…” Tôi vừa lẩm bẩm, vừa nhìn về phía ghế sofa đang dính đầy máu.

Tôi nhìn thấy trên tay hai con ma kia vẫn đang cầm thịt vụn.

“Á… á á á!” Tôi hét lớn lên như điên dại, xông về phía chúng.