Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1957 : Khác nhau

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Họ đang lúng túng, không biết làm sao.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng của họ.

Hiện giờ tôi cũng có tâm trạng như thế.

Rõ ràng chúng tôi đều đang có kí ức về đối phương, có tình bạn, nhưng kí ức của đôi bên lại khác nhau nên tình bạn này liền trở nên vô cùng mong manh và mơ hồ.

“Nói vậy, có những chuyện chắc là đã được định sẵn nhỉ?” Tí Còi tằng hắng một tiếng, đưa ra đề tài: “Quá khứ đã thay đổi, nhưng có một số chuyện vẫn chưa thay đổi mà. Ví dụ như, à, chúng ta vẫn đang cùng nhau làm việc cho phòng Di dời, có một số việc vẫn đã xảy ra. À! Chuyện A Quang kết hôn cũng đã được định sẵn, định sẵn trong số mệnh nhỉ!”

Tí Còi vỗ vỗ bờ vai dày ú nần1của Gã Béo.

“Vẫn là Tiết Tĩnh Duyệt đúng không? Thế hai người quen nhau là ở…” Tôi nương theo đề tài này mà nói tiếp.

Thực ra tôi cũng không biết đối diện với đám Tí Còi như thế nào.

Nếu kể xong những chuyện này, kí ức của tôi bị bóp méo thì cũng không cần phải phiền lòng. Nếu họ không tin tôi, cắt đứt với nhau từ đây, thậm chí đối địch nhau, vậy tôi chỉ cần tránh họ là xong. Lại đổi qua tình huống khác, nếu tôi chết ngay lập tức, vậy thì càng khỏi phải phiền lòng.

Bây giờ hay rồi, kí ức của tôi còn nguyên, họ đã nghiệm chứng được rằng tôi không nói dối, nên trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất tôi sẽ không chết đột ngột trong hoàn cảnh như vậy. Và tình trạng gượng gạo này đành8phải tiếp diễn.

Tình bạn của tôi với họ xét cho cùng cũng đã khác, chắc là họ cũng vậy. Không phải người lạ, không thể xem là bạn thân, bầu không khí rất tế nhị, tôi đành phải tán gẫu theo Tí Còi.

“Đúng vậy, cũng như anh đã kể, ở câu lạc bộ bắn súng đó đó. Giờ câu lạc bộ ấy không còn nữa. Con ma ấy, con ma trong khách sạn mà anh nói, đã chết ngay sau khi con trai nó ra đời, mọi chuyện đều do con trai nó làm.” Tí Còi giải thích cho tôi nghe.

Tiêu Chính trực tiếp chết đi, trước khi chết không phải là hồn ma bình thường, mà là ma vương. Theo Tí Còi kể, chỉ cần vào ở phòng tình nhân ngay mùng một Tết, đàn ông sẽ bị Tiêu Chính giết ngay, phụ nữ sẽ2bị gã cưỡng hiếp. Những người phụ nữ ấy hoặc là điên, hoặc là chết ngay, chỉ có một người do hôm ấy uống say, ý thức mơ hồ, chồng cô ta cũng do gặp vấn đề bất ngờ mà không đến nên không hiểu sao lại được sống tiếp.

“Có lẽ con ma ấy đã giết chết cha mình. À, chắc là muốn đoạt ngôi. Sau đó liền chạy đến câu lạc bộ bắn súng.” Tí Còi cũng kể lấp lửng nửa vời.

“Tôi không nhúng tay vào vụ đó ư?” Tôi thắc mắc: “Ý tôi là, cái ‘tôi’ đó.”

“Đương nhiên là có, nhưng không nói cho bọn tôi biết. Rất nhiều việc đều do Trần Hiểu Khâu đoán ra. Anh không hòa đồng với tập thể lắm. Dù rất đáng tin cậy, nhưng lại quá lạnh lùng.” Tí Còi đang nói thì chợt nhận ra đã4nhầm đối tượng, nên không nói nữa. Sau khi ngừng lại một thoáng thì tiếp tục kể chuyện của Tiêu Thiên Tứ một cách đầy sinh động.

Tiêu Thiên Tứ bị “tôi” giết chết ngay lập tức, xóa sạch sự tồn tại, có thể nói rất nhanh gọn nhẹ.

Vừa rồi do nhắc đến Tiết Tĩnh Duyệt, nên tôi mới kể sơ lược về chuyện của Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ, lúc này Tí Còi đã kể ra nên tôi bèn kể chi tiết về quá trình mà tôi đã trải qua.

Nhưng tôi không mạnh đến có thể trực tiếp giết chết Tiêu Thiên Tứ. Cha con họ đã chết trong tay cái nhau thai mà Diệp Thanh đã để lại.

Nhau thai ấy…

Nói đến đây, tôi cũng nhớ lại vài chuyện: “Máu của A Quang hình như có dính vào nhau thai…”

Khi ấy Gã Béo đã đỡ dao cho Tiết Tĩnh Diệt, bị thương. Trong quá trình vật lộn trước đó, chiếc lọ chứa nhau thai bị vỡ, nhau thai rớt ra ngoài. Máu trên con dao hình như đã vấy lên nhau thai.

Nếu như vậy thì đã có thể giải thích tại sao một thứ lâu nay luôn là nhau thai tiêu bản lại đột nhiên thai nghén ra một hồn ma, còn mạnh đến mức giết được Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ.

“Ồ? Cậu là như vậy à.” Tí Còi xuýt xoa.

Gã Béo có vẻ đang suy tư, hỏi: “Nói vậy, trong chuyện anh đã trải qua, năng lực của mấy người chúng ta đều do sự cố ngoài ý muốn mà thức tỉnh, mới được phát hiện ra?”

Tôi nhìn sang Gã Béo.

“Bọn tôi được ‘anh’ khác ấy dẫn dắt, đánh thức sức mạnh, xét ở góc độ nào đó thì bọn tôi còn được huấn luyện có chủ đích.” Gã Béo nói: “Cái ‘anh’ khác ấy là người lãnh đạo.”

Tôi im lặng lắng nghe.

Đó tuyệt đối không phải là tôi. Dù trải qua rất nhiều chuyện, dù là tôi trong tương lai thì cũng không thể làm những chuyện như thế.

Tôi mong muốn bảo vệ được người thân và bạn bè, chưa bao giờ muốn họ bị cuốn vào những chuyện này. Nếu được, tôi mong là mình có thể gánh vác tất cả. Đương nhiên, tôi luôn có tâm lý trốn tránh và ôm may mắn rằng tình huống tốt nhất là Diệp Thanh gánh vác hết, đừng để bạn bè và người thân của tôi bị cuốn vào.

“Đó không phải là tôi. Nếu mọi người đều chấp nhận cái tôi ấy…” Tôi mỉm cười gượng gạo.

“Quả thực không giống lắm.” Quách Ngọc Khiết thẳng thắn.

Tôi đành tiếp tục cười gượng.

“Nói thật lòng, tiếp xúc với người ấy áp lực lắm. Chỉ có mỗi Trần Hiểu Khâu là thấy người ấy không tồi.” Tí Còi lập tức trở nên nhẹ nhõm, thở phào một hơi: “Anh lại ngược lại… tôi thấy chúng ta đồng điệu hơn đấy.”

Gã Béo gật đầu theo.

Quách Ngọc Khiết khinh khỉnh nói: “Không chí khí.”

“Bình yên an ổn mới là nhất. Giải cứu thế giới là chuyện để anh hùng làm. Chúng ta chỉ là người bình thường thôi.” Tí Còi phản bác đầy đanh thép.

Tôi nhìn Tí Còi vẫn như trước, liền nhớ đến Kỳ Bạch.

Vừa rồi khi kể chuyện, tôi không nói trước đây chưa lâu tôi đã thấy Diệp Thanh bắt giữ Kỳ Bạch, biến thành công cụ. Lúc tôi nhắc đến Kỳ Bạch, vẻ mặt biến sắc của Tí Còi đã bị tôi bắt gặp, khiến tôi không đành lòng kể ra chuyện tàn nhẫn ấy.

“Anh muốn hỏi chuyện của Bạch Bạch à?” Tí Còi nhìn tôi, rồi đột ngột hỏi: “Nói xong chuyện của A Quang, giờ tới lượt tôi chứ.”

Tôi nín thinh.

Tí Còi để lộ ra một chút đau buồn: “Gần như vậy. Hầu như đều giống những gì anh đã kể, Bạch Bạch đã chết như thế, sau đó bị tên đó… Xem ra là thực sự không thể cứu nổi nữa. Bất kể quá khứ thay đổi ra sao, cũng không thể cứu được.”

Tôi nhướn mắt nhìn Tí Còi.

“Khi ấy… là lúc bói quẻ đó?” Tôi hỏi.

Tí Còi buồn bã gật đầu: “Hắn mạnh hơn anh mà.”

“Sau đó Kỳ Bạch không tấn công cậu?” Tôi lại hỏi, trong lòng lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai.

Tí Còi lắc đầu: “Không, chuyện này tính ra cũng may nhỉ.”

“Ở phương diện này anh quả thật rất kém cỏi. Người đó đã bảo vệ chúng tôi, chúng tôi đều không gặp nguy hiểm gì lớn lắm.” Quách Ngọc Khiết vẫn cứ thẳng thắn.

“Này này.” Tí Còi đứng về phía tôi.

“Em cảm thấy anh ta không phải người xấu. Anh bảo anh ta và các ma vương muốn hãm hại anh là vì năng lực của anh, nhưng thực ra hoàn toàn không cần thiết.” Quách Ngọc Khiết nói.

Tí Còi á khẩu, ngẫm nghĩ một thoáng, cậu ta nhìn qua Gã Béo, còn khẽ liếc trộm tôi một cái.

Tôi ngược lại không cảm thấy bị đả kích.

“Nếu quả thật là vậy thì chúng muốn tiêu diệt tôi cũng chẳng có gì là lạ. Tôi là một chướng ngại. Tôi đến rồi thì anh ta liền biến mất, cũng có thể nói là không thể xuất hiện nữa.” Tôi bình tĩnh nói.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn không nghĩ người có tâm tính như thế sẽ là tôi.

Đó là một thứ khác, người khác hoặc là ma.

Mà trong tất cả những người tôi biết, hoàn không có ai phù hợp.

“Có khi nào là Diệp Thanh mà anh nói không?” Gã Béo hỏi.

Tôi lắc đầu.

Tôi đã chứng kiến hồn ma của Diệp Thanh đang mất kiểm soát.

Một bằng chứng chắc chắn khác là bốn người của Thanh Diệp đều đã chết.

Nếu là Diệp Thanh, sao lại để cho họ chết chứ?

Những kí ức ấy lại ùa về, khiến tôi rất khó chịu.

Đúng lúc này Trần Hiểu Khâu đã mở cửa, mặt mày tái xanh đi vào.

“Sao vậy?” Tí Còi liền hỏi, có ý đổi đề tài.

“Liên lạc xảy ra vấn đề.” Trần Hiểu Khâu giờ di động lên, mở loa ngoài để chúng tôi nghe thấy âm báo điện tử cứng đờ từ trong di động vang ra.