Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1959 : Tử thần gọi đến (1)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn người họ chào một tiếng, rồi đi ra ngoài, gian phòng thoáng chốc chỉ còn lại mình tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài phòng bệnh. Tiếng nói chuyện vụn vặt nghe không rõ nội dung, có loại tác dụng ru ngủ.
Tôi không thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy quạnh quẽ và hoang mang.
Không lập tức đổi bạn thanh thù, chắc có thể xem như một dấu hiệu tốt. Nhưng như vậy không có nghĩa là không có vấn đề.
Khoảng cách đang tồn tại, chỉ là độ sâu cạn khác nhau.
Người của Thanh Diệp đều đã chết, chỉ còn lại Diệp Thanh nhưng anh ta cũng đã mất kiểm soát.
Bạn bè và người thân của tôi lại đều không quen biết tôi.
Tuy tôi vẫn muốn bảo vệ họ, nhưng ở ngay1khoảnh khắc ấy, tôi cũng nảy sinh nghi ngờ.
Người mà tôi bảo vệ, vẫn là những người tôi vốn muốn bảo vệ sao?
Đối với họ, tôi đã hoàn toàn biến thành người khác, đối với tôi thì thực ra họ cũng như thế.
Rất nhiều thứ đã không còn, nhưng những thứ đã thay đổi lại đều là chí mạng.
Trong đầu tôi hiện lên kế hoạch lớn của Diệp Thanh…
Khiến tất cả quay lại từ đầu…
Sau khi trở lại như ban đầu, có lẽ sẽ như bây giờ. Tôi không còn là tôi, không còn là tôi trong mắt họ nữa.
Nếu cái tên chiếm thân xác của tôi để hoạt động không bị giải quyết thì vấn đề này cũng không thể nào giải quyết được. Cái gọi là trở lại như xưa, chỉ là8những người khác mà thôi.
Những người khác trở lại như xưa… cũng rất tốt mà. Ít nhất thì tôi, những người chết oan vì quái dị sẽ được hồi sinh. Ít nhất, bạn bè và người thân của tôi, người của Thanh Diệp, đều được hồi sinh.
Chỉ là khi ấy, bản thân tôi sẽ không thể thích nghi được.
Có lẽ vẫn có thể gắng gượng mà sống, có lẽ sẽ…
Tôi vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu, tự chế giễu bản thân rỗi hơi. Kế hoạch lớn ấy gần như không thể hoàn thành. Nếu hoàn thành được, vậy cũng không biết đó là khi nào. Bây giờ mà nghĩ ngợi chuyện xa vời như thế thì có ích gì?
Không chừng, tôi sẽ chết ngay trong giây sau.
Tôi nhắm mắt lại, vốn muốn đi2ngủ, để ý thức của mình chìm vào giấc ngủ, không nghĩ đến những chuyện phiền muộn ấy nữa.
Nhưng vừa khép mắt, những hình ảnh chết chóc ấy lại hiện ra.
Một khi cõi lòng lắng xuống, những kí ức ấy lại tức tốc ùa về ngay trước mắt tôi, luôn nhắc nhở tôi chuyện gì đã xảy ra.
Nhắc nhở tôi rằng tôi không cứu được ai hết.
Tôi không cứu được bất kì ai cả.
Tôi thở hắt ra một hơi, mở mắt, chợt thấy tôi đã đổ mồ hôi khắp người.
Hình ảnh đã mất, nhưng dư âm vẫn còn đó.
Tôi lại nhắm mắt, muốn khiến cho những kí ức kia ngừng lại. Nhưng vừa nhắm lại thì hình ảnh lại hiện về.
Không… không được…
Đừng xuất hiện nữa…
Khi tôi nảy sinh ý nghĩ này, lại cảm4thấy mình đê tiện ích kỉ, yếu đuối vô dụng.
Tôi không cứu được họ, lẽ nào cả ghi nhớ họ tôi cũng không làm được?
Tôi cảm thấy mắt mình cay xè, lại mở mắt ra, vẫn còn nhìn thấy những hình ảnh ấy, nhìn thấy diện mạo của họ khi sắp chết.
“Xin lỗi…” Tôi lầm bầm một mình: “Xin lỗi…”
Ý nghĩ trốn tránh bị tôi đè xuống, tôi đã chứng kiến cái chết của họ một lần.
Không tiếng kêu gào, không chửi rủa oán hận, thậm chí cả lời trăn trối cũng không, di ngôn còn để lại chỉ là thái độ điềm tĩnh, kí gửi hi vọng đến tôi.
Tôi càng cảm thấy tự trách, nhưng lần này vẫn cố cầm cự.
Nước mắt làm cảnh vật mơ hồ, những kí ức ấy tựa như đã mờ đi.
Tôi chợt nghe thấy tiếng nhạc chuông.
Tiếng nhạc đi kèm tiếng rung của di động, chắc là nhạc chuông.
Tôi quay qua, nhìn thấy di động ở trên bàn.
Đó cũng chỉ là một hình ảnh lờ mờ, những tôi vẫn có thể nhận ra, đây là đang trong cảnh mộng.
Tôi cúi đầu nhìn thân thể mình, tầm nhìn đã biến thành hai. Một là tầm nhìn của tôi, còn lại thì vẫn đang nhìn di động.
Đối tượng tôi nhập vào cuối cùng đã có hành động, thò tay cầm lấy di động, nhưng không nghe máy.
Tôi đã nhìn thấy tên của người gọi đến.
Chu Sướng.
Ai thế?
Tôi lập tức nhận được một đoạn kí ức, ngọt ngào, đắng cay, hẹn hò, tranh cãi.
Là bạn trai của đối tượng nhập vào.
Linh hồn của tôi bất giác bay ra, tách khỏi đối tượng, theo thói quen xác định thận phận của người đó trước.
Khuôn mặt ấy tôi thấy rất quen, ngay sau đó tôi đã nhìn thấy sách về hộ lý đang lật giở trên bàn.
À, là y tá đó.
Cô ta chết rồi sao?
Tối qua còn gặp mà.
Tôi suy nghĩ một cách vô cảm, thoáng chốc, tư duy cũng trở nên chậm chạp.
Y tá cầm điện thoại hồi lâu, nhưng không nghe máy, cuộc gọi đã tự ngắt. Cô ta vừa vứt điện thoại đi liền bật khóc nức nở, cuống quýt chụp lấy một tấm khăn giấy, lau qua loa mặt mình vài lượt.
Nhìn cảnh tượng này, tôi thình lình nhớ ra cô ta đã chết rồi, đã sắp chết rồi mà chợt cảm thấy khá buồn cười.
Tôi nhớ đến những người trong thế giới tương lai.
Họ sống dưới ách thống trị của ma vương, có thể chết bất kì lúc nào, nhưng vẫn cứ đi học, đi làm, yêu đương, kết hôn, thậm chí còn có đủ thứ suy nghĩ khác nhau.
Giờ nghĩ lại, thế giới hiện thực không phải cũng đã biến thành như thế sao?
Cái chết của bốn người Thanh Diệp, những người này căn bản không hề biết.
Họ hoàn toàn không biết ma vương là một sự tồn tại như thế nào, càng không biết có những người đang cố gắng cứu lấy thế giới này.
Tuy tôi không nghĩ rằng Diệp Thanh cứu thế giới là vì những người này. Mục đích anh ta làm như thế hoàn toàn xuất phát từ nguyện vọng của chính mình, đối tượng muốn cứu cũng chỉ là bản thân và những người xung quanh.
À… mà Diệp Thanh đâu có cứu thế giới nữa.
Nguồn sức mạnh sau cùng đã tắt rồi, đã biến mất rồi mà.
Có lẽ, nếu chuyện của họ được công bố, trái lại sẽ có người cười chê họ không biết tự lượng sức mình.
Tôi đang suy nghĩ lung tung, không hề thấy đồng cảm đối với những cảm xúc đau buồn của y tá đang truyền qua kia.
Tôi không cảm nhận được tâm trạng của bốn người Thanh Diệp khi họ chết, những lúc đó chắc là họ còn đau buồn và tuyệt vọng hơn.
Di động lại đổ chuông, lần này gọi đến là một dãy số điện thoại, mã vùng thuộc Dân Khánh.
Y tá kích động, cứ nghĩ là bạn trai lại gọi đến nên không nhìn màn hình mà nghe máy ngay, sợ lại vì chần chừ phân vân mà bỏ lỡ như khi nãy.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt của cô ta từ hồi hộp chuyển sang ngơ ngác.
Đầu giây bên kia vẫn đang im lặng.
“A lô? A Sướng?” Y tá khẽ kêu lên, rồi lập tức khịt khịt mũi: “Sao không nói gì hết vậy? Anh còn giận à? Em cũng giận lắm. Chỉ gọi anh đi ăn cơm thôi, mà anh lại…”
Lời hờn trách chưa nói hết, y tá đã nghe thấy chuỗi tạp âm kì lạ ở đầu dây bên kia.
Rè rè… rè rè…
Roẹt!
Chợt có tiếng tựa như tín hiệu bị trục trặc.
Y tá chau mày, đưa điện thoại ra xa tai, xoay đầu nhìn lên màn hình di động.
Lúc này cô ta mới nhận ra không phải bạn trai gọi, sau một hồi gượng gạo thì bực bội định ngắt máy.
Tạp âm lúc này đã mất.
Đầu giây bên kia truyền lại tiếng nói chuyện lụn vụn, không rõ đang nói gì, nhưng chắc chắn đó là tiếng người.
Tôi đã cảm nhận thấy âm khí lan ra từ cuộc gọi.
Y tá đã nhanh tay ngắt máy.
Ngón tay vẫn còn ở trên phím ngắt cuộc gọi, y tá nhìn màn hình di động, sau khi thừ người ra một lát, mới trào ra cảm giác sợ hãi kì lạ.
Nước mặt trên mặt cô ta đã khô, mồ hôi trên sống lưng cũng đã khô ngay, dính lên trên người.
Tay rung lên, cô ta vứt chiếc di động, sợ hãi trợn mắt rồi từ từ bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt của tôi cũng đã rơi lên chiếc di động, trong đầu hiện ra phát hiện gần đây của Trần Hiểu Khâu.
Là chuyện này sao?