Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1964 : Thần chết gọi đến (6)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Lý Vọng Khê đờ đẫn nhìn bệnh nhân trên giường.



Người đàn ông ấy đang rất yếu, chau chân mày lại, có vẻ đang nhịn đau.



Lý Vọng Khê muốn giết ông ta thì rất dễ. Lúc này cô ta có thể nghĩ ra nhiều cách để giết chết ông ta ngay tại chỗ, mà không khiến người khác nghi ngờ. Thậm chí, chỉ cần làm khéo một chút, sau khi xong chuyện cũng sẽ không bị người ta phát1hiện.



Bàn tay đang định rút kim của Lý Vọng Khê dừng lại, trong lòng đang vô cùng băn khoăn. Cô ta đang đấu tranh và dao động, cũng có cả sợ hãi.



“Y tá ơi, tệ lắm à? Có phải tôi bị gì rồi không?” Bệnh nhân ấy cũng đã nhận ra nãy giờ Lý Vọng Khê cứ đứng bất động.



Lý Vọng Khê lắc đầu, hít thở sâu, rút kim truyền nước ra, rồi tháo túi truyền nước đã8hết xuống.



“Hôm này còn truyền nữa không? Đây là túi cuối à?”



Lý Vọng Khê im lặng gật đầu, rũ mắt cầm theo túi đi ra.



Cô ta đi rất nhanh, về đến quầy y tá thì thấy đồng nghiệp đã quay lại.



Lý Vọng Khê ngồi thẳng lên ghế, trong tay vẫn cầm túi truyền trống rỗng.



“Lý Vọng Khê, rốt cuộc cô bị làm sao vậy hả?” Cô đồng nghiệp chau mày hỏi, giọng điệu đã nghiêm túc hẳn.



Lý Vọng2Khê ngơ ngác nhìn đồng nghiệp, lúc này mới nhận ra bản thân thất thần. Cô ta đứng dậy, đi vào phòng làm việc nằm bên trong quầy y tá, vứt túi rỗng ấy đi.



Chống tay lên mép của chiếc thùng rác lớn ấy, đôi vai của cô ta rũ xuống, nước mắt chảy dài.



Cô ta không thể kìm được cảm xúc của mình.



Cô ta không thể giết người, cũng không tài nào bình tĩnh đón nhận cái4chết của bản thân.



Tôi khẽ thở phào, nhưng cũng cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của cô ta.



Lý Vọng Khê ôm mặt, quỳ xuống đất, nén tiếng khóc của mình.



Rầm!



Cửa phòng đột nhiên đóng lại.



Tôi ngạc nhiên quay qua, thấy một người đàn ông không biết đã vào từ khi nào.




Đúng, phải làm gì đó…



“Tao muốn gặp chủ nhân của mày, gặp Meditation.” Tôi lập tức lên tiếng.



Gã đàn ông kia im lặng, hình như đang suy xét.



Tôi lại nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán đó, ngôn ngữ khác với ngôn ngữ của tôi, âm thanh lại rất xa xôi, hoàn toàn nghe không rõ cách phát âm.



Nhưng cùng với sự xuất hiện của âm thanh này, đã có âm khí xuất hiện trên người gã đàn ông kia.



Tim tôi đánh thịch một cái, bất giác nhớ đến Hàn Vân.



Hàn Vân tuy có tính chất của linh hồn, nhưng ban đầu cậu ta là con người, là một hồn ma.



Con người mà biến thành linh hồn ngay khi chết luôn thì tôi đã từng gặp một trường hợp.



Lẽ nào ác quỷ tên Meditation đó, cũng là loại linh hồn như thế?



Nếu vậy, rất có thể nó cũng như Hàn Vân, từ linh hồn biến thành ma tương lai, bị cái thứ đó khống chế và sai khiến.



“Chủ tôi đồng ý.” Âm thanh quái lạ biến mất, gã đàn ông đáp lại đúng một câu.



Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, cửa phòng được mở ra.



Hai người bảo vệ xông vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì quát lớn với gã đàn ông, tỏ vẻ đầy cảnh giác.



Tôi buông tay gã ra, những không tránh chỗ. Gã ta thì không chống lại các bảo vệ. Chỉ thấy gã giơ hai tay lên, ngoan ngoãn để bảo vệ đưa đi.



Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê chạy vào, ôm lấy đôi vai của cô ta, cuống quýt hỏi cô ta có bị thương không.



Lý Vọng Khê thừ người ra một hồi lâu, mới òa lên khóc.



Tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh đang kéo linh hồn của mình. Trong mấy giây ngắn ngủi trước khi linh hồn rời khỏi cảnh mộng, tôi đã nhìn thấy hai đoạn kí ức của Lý Vọng Khê.



Vốn dĩ cô ta sẽ bị chữ viết trên bản hiệp ước giết chết. Chữ viết sẽ biến thành thần chết thật sự, cắt đứt đầu và hồn của cô ta. Và kí ức này đã bị thay đổi.



Tôi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà của phòng bệnh và cũng nhận thấy trong phòng đã xuất hiện một người.