Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1966 : Xiềng xích

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


“Là xuất hiện một con ma mới.” Y tá ngần ngừ nói: “Lý Vọng Khê nhận được một cuộc gọi, sau đó liền trở nên khác thường. Cô ấy nói đến1giao dịch gì đó, phải trao đổi bằng người. Cho nên, cô ấy đã bị…”



Tôi không nghe tiếp cũng biết, cô y tá này không phải cố tình giấu giếm, chỉ8là thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô ta chỉ biết đại khái, chỉ tí nội dung đã đủ để con người trong thế giới hiện thực vốn2đã quen với tồn tại của ma vương thấy bất an.



Có lẽ đã không còn mấy người dám dùng điện thoại nữa.



Quả nhiên đến sau cùng y tá đã nhắc nhở4tôi, cẩn thận khi nghe điện thoại, đừng nghe máy tùy tiện.



Tôi cảm ơn ý tốt của cô ta, không gặng hỏi nữa.



Tôi đã có thể chắc chắn, cô ta không sở hữu hai đoạn kí ức.



Thời điểm của cảnh mộng có lẽ có trùng lặp, có điều, khả năng cao hơn là cô ta vốn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không biết Lý Vọng Khê đã chết hay chưa, cùng lắm chỉ biết Lý Vọng Khê đã bị ma vương tấn công, rồi có một ma vương khác ra đời mà thôi.



Sự tình cụ thể có lẽ phải hỏi Lý Vọng Khê và đồng nghiệp của cô ta. Họ là người liên quan trực tiếp, chắc chắn biết rõ ràng hơn.



Có điều, hiện tại hai người họ chắc là đang được bảo vệ, nói cách khác, đang bị thẩm vấn.



Tôi ăn hết số cháo đã nguội ngắt, để phích giữ ấm qua một bên, cất lại tấm giấy nhắn.



Trong tủ đầu giường không có di động, tôi không cách nào xác định được tình hình hiện tại, nên nằm trở lại giường.



Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng vừa yên tĩnh lại, không nghĩ ngợi chuyện gì khác thì những kí ức ấy lại cứ như bóng theo hình, không thể nào thoát được chúng.



Tôi cứ tưởng mình nhìn thấy thêm vài lần thì sẽ bình tĩnh trở lại, quen dần với chúng, nhưng lần nào nhìn thấy cũng cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng.



Tôi không phải mẫu người lấy tuyệt vọng làm động lực. Nhất là tuyệt vọng này bắt nguồn từ những cái chết của người trong Thanh Diệp thì càng khiến tôi khó mà lấy chúng làm động lực.



Trước đó trái với lòng mà đi chủ động hỏi thăm, tôi đã cố gắng lắm rồi.



Hiện tại hình như đã có nhiều chuyện tôi không thể làm được hơn.



Thực sự không làm được sao?



Chắc vẫn có thể làm được một vài chuyện khác chứ.



Tôi đã gặp ác quỷ Meditation tự xưng là thần chết, đã gặp tay sai của Meditation.



Không biết có thể nhập vào chúng, đi vào cảnh mộng được không? Hoặc dứt khoát tìm cách có được toàn bộ kí ức của chúng thì sao?
Bóng tối bị xua tan, ánh sáng đã trở lại.



Tôi nhìn thấy bộ xương cầm trên tay lưỡi hái, cũng đã nhìn thấy người phụ nữ đang nghe điện thoại trước người nó.



Trong điện thoại vang lại giọng đàn ông trầm trầm, giọng điệu oai nghiêm, có thể khiến người ta dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông trung niên nghiêm túc và bảo thủ.



“Tình hình hiện tại là vậy. Cô có thể dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy tuổi thọ của con gái cô, tự cô cân nhắc lấy.”



Người phụ nữ hoảng hốt nói: “Chỉ cần con gái tôi không sao là được! Chỉ cần nó còn sống, tôi có ra sao cũng được!”



Tôi tiến tới một bước, nhìn thấy trên chiếc giường nhỏ trước mặt người phụ nữ có một bé gái sơ sinh mặt mày tím tái, khiến người ta vừa nhìn đã biết, bé gái sắp chết rồi.



Người ở đầu dây bên kia điềm tĩnh nói: “Được. Hiệp ước hoàn thành.”



Thần chết vung lưỡi hái lên, chém qua thân thể người phụ nữ.



Tôi đưa tay đến trong vô thức, nhưng lần này không chạm được gì cả.



Người phụ nữ cũng không bị chém đứt làm đôi, mà chỉ chợt trợn trừng mắt, chiếc di động trong tay rơi xuống đất, thân thể nhũn ra ngã nhào xuống.



Lưỡi hái của bộ xương móc lấy linh hồn người phụ nữ. Nó vừa hất một cái, linh hồn cô ta đã rớt lên giường, hóa thành những hạt sáng li ti, chui vào thân thể bé gái sơ sinh.



Khuôn mặt đang tím tái của bé gái dần dần dịu lại, biến thành bộ dạng bình thường.



Tôi đã nhìn thấy xiềng xích trên người bé gái. Đó là loại xích màu bạc bình thường, có điều trong dây xích luôn có sương mù màu đỏ tỏa ra và bay về phía bộ xương. Ở vị trí của thần chết và bé gái đều là nơi sương mù dày đặc nhất, những nơi khác cũng có sương mù đỏ bay lượn.



Mặt khác, lúc này tôi đã đến gần để quan sát, mới nhận ra điểm khác biệt giữa mình và người thường.



Trên người tôi có hai sợi dây xích. Một sợi quấn trên thân thể, một sợi quấn trên linh hồn. Sợi quấn lên linh hồn chỉ quấn một vòng, sợi quấn trên thân thể quấn đến chín vòng. Người bình thường chỉ có một sợi dây xích, quấn lấy linh hồn và thể xác, cũng chỉ có chín vòng.



Đây là khác biệt giữa người bình thường và người có năng lực ư?



Kí hiệu mà trước đây Nam Cung Diệu đã nhìn thấy, có phải chính là cái này?



Lúc tôi đang suy nghĩ, mọi thứ trước mắt tựa như đã rõ ràng hơn.



Tôi nhìn trên thân thể bé gái ngoài chín vòng xích thì còn liên kết với thứ gì đó. Nhìn kĩ hồi lâu, tôi nhận ra có đến mấy sợi dây xích đang giấu mình, từ thân thể của bé gái nối dài ra. Có điều, những sợi xích này cũng khác nhau, phần lớn chúng móc lên những mắt xích trên người bé gái, chỉ có một sợi là thực sự từ người bé gái vươn dài ra, chìm vào trong hư không.