Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1972 : Meditation (5)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Theo thông tin mà Trần Hiểu Khâu điều tra được thì chuyện này quả là một đống hỗn tạp.



Đầu tiên, trước khi “Bạn cùng phòng của tôi là thần chết” được trình chiếu1đã có một game dạng thẻ mang tên “Chúa tể muôn thần” đang được ưa chuộng khắp thế giới.



Tôi cũng đã từng nghe nói về game này, trước khi thế giới thay đổi,8trò chơi này đã tồn tại và cũng cực kỳ hot, số lượng người chơi rất đông, lượng tiêu thụ cũng rất cao, trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi. Trong các2trò chơi cùng loại, có thể xem là đứng đầu.



Trong trò chơi ấy, người chơi rút thẻ, hình ảnh trong thẻ đều là hình tượng của các thần linh trong thần thoại truyền4thuyết, nhân vật thần thoại của bất kỳ quốc gia dân tộc nào cũng đều có khả năng được dùng làm hình thẻ, thuê họa sĩ nổi tiếng thiết kế. Có khi, còn tổ chức sự kiện liên kết với những trò chơi, manga, hoạt hình đang thịnh hành, cho ra mắt những thẻ có hình ảnh đặc biệt.



Trong “Chúa tể muôn thần” cũng có hình tượng thần chết. Hình tượng “Thần chết” này, bao gồm những hình tượng thần linh trong các truyền thuyết khác nhau, bộ xương cầm lưỡi hái hoặc Diêm Vương, Phán Quan đều có trong ấy.



Nếu chỉ xét từ những ý thức của Meditation mà tôi đã tiếp xúc thì những ý thức ấy ít ỏi đến đáng thương, hoàn toàn không thể hình thành sự chấn động trong nhận thức về “tử vong” của phần lớn con người. Vì bản thân chúng vốn được xây dựng trên ý thức của con người. Bất kỳ hình tượng nào trong ấy, đều có thể tìm được hình tượng thần thoại tương ứng trong thế giới hiện thực. So với người chơi trò chơi, người không chơi trò chơi trên thế giới này vẫn chiếm phần nhiều hơn, mà nhận thức của họ về cái chết đa số đều bắt nguồn từ một thứ ấn tượng mơ hồ trong cách nhìn nhận của bản thân họ đối với truyền thuyết. Nói cách khác, hầu hết con người ta khi nghe đến thần chết đều sẽ nghĩ đến hình tượng bộ xương cầm lưỡi hái, chứ không phải hình ảnh trên thẻ của trò chơi.



Huống chi, những chiếc thẻ trong trò chơi, tuy có đính kèm tình tiết và tạo hình nhân vật, nhưng cũng đều căn cứ vào truyền thuyết, nói chung, vẫn thống nhất với ý thức của quần chúng.



Sau đó, là lúc “Bạn cùng phòng của tôi là thần chết” được trình chiếu, trong đông đảo các hình tượng thần chết lại có thêm một thành viên, đối với Meditation thì nó vẫn chưa thể hình thành sự chấn động.



Phiền toái cũng do đây mà xuất hiện.



“Nhân vật đồng nhân nữ hóa này gần như đã xuất hiện vào lúc ấy. Người vẽ chắc là họa sĩ rất nổi tiếng, rất có tiếng ở trong giới, cũng đã từng vẽ hình thẻ của trò chơi kia. Ông ta đi đầu, rồi không ít người bắt chước, lập tức biến thành trào lưu, có người còn thay đổi hoạt hình gốc. Đây là hình tượng trong phiên bản đầu tiên.” Trần Hiểu Khâu vừa lướt web, vừa giải thích, còn đưa cho tôi xem cái gọi là bản phác thảo đầu tiên.



Tôi lập tức để ý đến ngón tay thon dài và móng tay được sơn màu tím.



“Sau mấy lần chỉnh sửa, hình tượng đã cố định ở hình ảnh mà anh đã xem bên trên, đã có độ hot nhất định.” Trần Hiểu Khâu lấy di động lại.



Tình hình ở giai đoạn thứ hai chính là như vậy.



Đến giai đoạn sau đó, cũng không biết là do trùng hợp hay muốn gây chú ý, khi giao bản phác thảo cho trò chơi, tay họa sĩ đó đã nộp cả phiên bản nữ hóa. Hình ảnh trong thẻ có liên kết với trò chơi trước đây đã được công bố, khác hẳn với bản phác thảo mà họa sĩ đã nộp.




Tôi nhìn sang em gái.



Em gái đang cúi mặt, hoàn toàn không nhìn tôi.



Tôi cảm thấy ngực mình như bị tông mạnh một cái.



“Mọi người tin hắn…” Vừa thốt lên, tôi liền biết mình nói thừa rồi.



Đó là chuyện đương nhiên.



Đương nhiên họ tin hắn, chứ không phải tôi.



Đối với họ, tôi mới là cái thứ lai lịch không rõ ràng, đã chiếm lấy thân thể của người thân, bạn bè họ.



Tôi đột nhiên thấy mất hứng.



“Tôi không biết hắn đã nói gì… nhưng mọi điều tôi nói đều là thật. Tôi muốn bảo vệ mọi người.” Tôi cười nhạo bản thân một cái: “Có lẽ tôi hoàn toàn không thể làm được. Nhưng hắn thì có thể.”



Tôi nhìn sang hai người họ.



“Mọi người không tin tôi không sao, nhưng xin đừng quá tin vào hắn. Cẩn thận một chút.”



Chỉ vậy thôi, chứ tôi cũng không biết nên nói gì thêm.



Lúc này em gái mới ngẩng lên, nhìn sang tôi.