Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1977 : Gặp nhau
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Khi thấy được những sợi xích ấy, tôi cũng đã thấy được khác biệt giữa chúng.
Không những xích của linh hồn, hồn ma, người bình thường và người có năng lực khác nhau, mà giữa người bình thường, xích của họ cũng khác nhau.
Đây có lẽ là khác biệt về cá thể. Nhưng sự khác biệt này rõ ràng đã ảnh hưởng đến sự phát huy của năng lực mà tôi sở hữu.
Khi sử dụng năng lực cảnh mộng, giữa xích trên linh hồn tôi1và xích của người khác sản sinh lực tác động, nhờ đó khiến tôi có thể nhập vào họ và thêm một bước nữa là có thể xuyên thời gian.
Cường độ của lực tác động quyết định bởi độ mạnh của linh hồn tôi và cũng được quyết định bởi độ mạnh của linh hồn đối tượng.
Meditation đích xác là cực kỳ mạnh, nhưng người khác thì chưa chắc.
Mặt khác, khi xuyên thời gian, tôi có thể cảm nhận thấy, cách thời gian hiện thực8càng gần, lực tác động này sẽ càng mạnh.
Nếu tìm một người đã chết cách đây vài trăm năm để nhập vào thì quá khó. Ít nhất với thực lực của tôi trong hiện tại là hoàn toàn không làm được.
Nếu có thể tìm được một người có năng lực cách đây mấy trăm năm về trước làm đối tượng, vậy độ khó sẽ giảm xuống.
Nhưng trong những người Meditation từng tiếp xúc, hầu như không có người sở hữu năng lực.
Nó chỉ gặt hái2linh hồn của người bình thường.
Kể ra, chất lượng của linh hồn bị nó gặt lấy đều không ra làm sao. Người có ý chí mạnh mẽ thì đâu dễ dàng bị nó dụ dỗ, bán đi linh hồn của mình.
Mặc dù phương thức giao dịch mà Meditation chọn dùng là hi sinh bản thân để cứu một linh hồn khác. Thử nhìn lại đối tượng mà nó chọn xem. Hoặc là bị bấn loạn tâm trí khi tiến hành giao dịch, hoặc dẫu nhìn4thấy cái bẫy mà Meditation giăng sẵn trong giao dịch, nhưng vẫn nghĩ rằng chỉ cần dùng những vật ngoài thân như tiền bạc thì đã có thể hoàn thành giao dịch. Chọn lựa của nó có mục đích rõ ràng, nên nó đã chọn dạng người như thế.
Có lẽ cũng nhờ vậy mà Meditation mới có thể sống đến tận bây giờ, không như những đồng loại khác của nó, bị thầy trừ ma giết sạch.
Còn đến xã hội hiện đại, dân số tăng lên, liên hệ giữa người với người được rút ngắn, Meditation nhờ vậy mà như cá gặp nước.
Theo như tôi quan sát được, lúc này nó cũng đang bắt đầu bành trướng dần dần, vươn tay vào Tài chính Tứ Hải, thừa cơ xâm nhập hệ thống của Tài chính Tứ Hải, để gây ra một vụ lớn.
Liên lạc bị gián đoạn, rồi phục hồi. Trong quá trình ấy, Meditation đã cài cấp dưới của mình vào những vị trí mà nó cần.
Nó có thể tùy ý chọn lựa linh hồn, mỗi giờ mỗi khắc đều có thể thu hoạch linh hồn mới.
Sau đó, nó đã gặp tôi.
Rồi sau đó nữa, chính là vừa rồi, xem ra nó đã chết.
Tôi không giấu giếm với Trần Dật Hàm, mà nói ra suy đoán của mình về Meditation.
“… Anh có thể điều tra thử xem bức tượng ấy đang ở bảo tàng nào, tôi không nhìn thấy địa chỉ cụ thể. Và cả hình tượng nhân vật hoạt hình ấy nữa… bản phác thảo vẽ tay, mô hình này nọ, trong đó có một cái chắc hẳn là phần để dành mà nó giữ lại cho mình.”
Khống chế được thứ ấy, trên căn bản là đã khống chế được Meditation.
Là những người của công ty sản xuất…
Ý nghĩ chợt lóe lên, tôi quay đầu lại nhìn về phía phòng làm việc ở gian trong.
Nhìn thấy bóng của một bộ xương.
Nó khom người xuống, chỉ có bàn tay xương thò tới, hình như đang muốn lấy gì đó.
Tôi chưa kịp thấy nó lấy gì, đã cảm thấy linh hồn lại bị lôi đi.
Khung cảnh xung quanh từ trong nhà tối om đã chuyển ra bên ngoài sáng sủa.
Ánh sáng chợt tối, một bóng đen chắn ngay trước mặt tôi.
Tôi giật mình, nhận thấy bóng đen ấy sắp sửa nuốt chửng mình.
Trong tích tắc, tôi đưa tay đến, chạm vào khối bóng đen ấy.
Vốn đã định kích hoạt năng lực, nhưng cảm giác dưới lòng bàn tay đã khiến tôi khựng lại.
Âm khí sượt qua người tôi, sau lưng đã vang lại tiếng hét của Meditation.
Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Meditation.
Từng linh hồn một đang vây quanh Meditation đã bị bóng đen đó nuốt chửng.
Tôi đưa tay đến định chụp lấy thứ ấy, nhưng chỉ chụp được một khối âm khí.
Meditation bị thứ ấy nuốt mất ngay trước mặt tôi.
“Diệp Thanh…” Tôi cất tiếng gọi, bàng hoàng, sợ hãi, hàng loạt tâm trạng đan xen nhau trong lòng, khiến tôi bấn loạn.
Khối đen ấy không có khuôn hình con người, mà chỉ có âm khí.
Tôi cảm thấy hình như anh ta đang nhìn chăm chăm căn phòng sau cửa sổ, nhìn thân thể của tôi, lại tựa như đang nhìn chăm chăm linh hồn của tôi.
Anh ta đang quan sát…
“Diệp Thanh?” Tôi ôm hi vọng gọi thêm lần nữa.
Diệp Thanh có còn lưu giữ lại kí ức không?
Anh ta cũng giống như tôi vậy, là người còn nhớ quá khứ thực sự!