Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1983 : Ba xác chết (2)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Một lát sau cảnh sát mới đến.
Trần Dật Hàm dẫn đầu nhóm cảnh sát, sau khi gật đầu ra hiệu với tôi thì đi vào trạm biến áp nhỏ.
Không lâu sau, Trần Dật Hàm đi ra, nơi này giao lại cho nhân viên kĩ thuật chuyên môn xử lý, thi thể tạm thời chưa được chuyển ra.
Tôi nói tình trạng của em gái cho cảnh sát biết, họ cũng rất hiểu chuyện, lập tức đưa cho em gái một chai nước suối mà họ mang theo.
Em gái uống vài ngụm, nén được cơn1buồn nôn xuống, không còn bịt miệng nữa, có điều mặt vẫn còn tái nhợt.
“Lâm Kỳ.” Trần Dật Hàm gọi tôi.
Tôi nhìn em gái.
“Em không sao rồi.” Em gái lắc đầu với tôi.
Tôi vỗ vỗ lưng nó, rồi đi lại chỗ Trần Dật Hàm.
“Tôi đã xem qua tình hình trong đó. Dấu vết của hung thủ đều ở trong nhà, hắn đã nán lại trong ấy rất lâu.”
Tôi im lặng lắng nghe, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh của Diệp Thanh.
Đương nhiên, đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy diện mạo8thực sự của Diệp Thanh, cùng lắm là chỉ thấy được một chút hình dáng.
Diệp Thanh mà tôi đang nhớ đến đã từ một người có hình dáng mờ ảo biến thành một khối tổ hợp âm khí.
“Cái thứ ấy đã nói với các anh như thế nào? Hắn đã tiêu diệt mọi hồn ma, cho nên cả thi thể cũng không lưu lại?” Tôi hỏi.
Trần Dật Hàm gật đầu, nhấp chọn ra một file văn bản trong di động.
Sự việc của Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch cũng đã xảy ra ở tuyến thế2giới này. Có điều, ở đây nó là một vụ án mất tích. Hiện trường có nhiều vết máu, nhưng không tìm thấy bất kỳ xác chết nào. Theo kết luận của cảnh sát, nhưng người ấy có thể đã bị hồn ma nuốt thẳng vào bụng, không để lại xác.
“Theo tôi biết thì cậu Lâm Kỳ đó nói, cậu ta đã giải quyết tất cả họ, không để lại xác, ngăn ngừa hậu họa.” Trần Dật Hàm bổ sung.
Tôi nhướn mắt nhìn Trần Dật Hàm: “Hắn không nằm trong danh sách? Chính4phủ không biết đến hắn?”
“Ừ. Cậu ta từ chối. Có Tiểu Khâu và sếp của phòng Di dời các cậu chạy quan hệ giùm, giúp cậu ta giấu mình đi.” Trần Dật Hàm đáp.
Tôi chau mày lại.
Em gái cũng thế.
Xe dừng, đi vào khu dân cư nhà mình, em gái mới gọi tôi dừng lại.
“Trong đó có bạn gái của anh Thụy ạ?” Em gái hỏi.
Bước chân tôi khựng lại: “Có thể.”
“Có phải anh, đã nhìn thấy hung thủ?” Em gái lại hỏi.
Tôi lắc đầu, không đáp.
Em gái cúi mặt, lủi thủi đi theo sau lưng tôi.
Lát sau, nó lại hỏi: “Có phải anh thường xuyên gặp phải chuyện như vậy không? Thường… nhìn thấy người chết?”
“Có thể cho là vậy.”
“Anh hai cũng thế à?” Em gái hỏi.
Tôi không đáp.
“Anh hai chưa bao giờ nói những chuyện này, cũng không cho em đi theo…”
“Anh xin lỗi.” Tôi cũng biết không nên đưa em gái đến những nơi như thế, có điều lúc đó đã mềm lòng nên liền kệ nó.
Kể ra, lúc đó Tí Còi cũng vậy thôi. Nhìn thấy Kỳ Bạch, nhất thời mềm lòng và đã bị giết như thế.
Tôi siết chặt nắm đấm.
Trong đầu không chỉ hiện ra cảnh tượng khi Tí Còi chết, mà còn có cảnh tượng khi nhóm Thanh Diệp chết.
“Em đâu có trách anh! Tự em đòi đi mà.” Em gái vội vàng nói: “Em, trước giờ em đã rất muốn đi theo anh, làm cái đuôi của anh. Hơi ngu ngốc… bạn em cũng bảo em ở trước mắt anh hai thì em hệt như đứa trẻ, rõ ràng đã lớn rồi…”
Tôi ngoảnh lại nhìn em gái.
“Thường ngày anh ấy không nói mình làm gì, cũng không đồng ý đưa em theo. Em chỉ muốn hiểu anh ấy hơn thôi…”