Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1986 : Không phải con người (1)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Tôi không chịu đựng nổi hoàn cảnh của thế giới này, nhưng tôi cũng không biết phải làm sao để về lại thế giới ban đầu.



Cầm chặt tấm ảnh và phong thư trong tay, điều tôi muốn làm lúc này là giết chết ma vương đó. Có lẽ trước khi giết, phải uy hiếp một trận, có thể sẽ có được manh mối hữu ích.1Nhưng tôi lại không mấy hi vọng đối với chuyện này. Tôi đã tận mắt chứng kiến ma vương đồ chơi đã bị bóp méo quá khứ như thế nào. Cả ma vương cũng không thể chống nổi sức mạnh này.



Bất kể là địch hay bạn, đều cùng tôi ở hai thế giới.



“Thưa anh, đến rồi. Phía trước không đỗ xe được, đỗ ở đây8được chứ?” Tài xế hỏi.



Tôi nhìn tòa nhà văn phòng ở phía trước, rút ví trả tiền.



Sau khi xuống xe, tôi liền cảm nhận thấy một tia âm khí.



Không cần nhìn địa chỉ, dựa vào hướng dẫn của âm khí, tôi đã khoanh vùng được vị trí.



Tôi tìm được cửa vào của tòa nhà văn phòng này, nó có tên “Tòa nhà Thụy Phong”, vào2cửa thì bị bảo vệ chặn lại.



“Tôi muốn gặp Lưu Anh Kiệt ở số 402 tầng 4.” Tôi đưa hóa đơn chuyển phát cho bảo vệ xem.



“Ồ. Anh đợi chút, chúng tôi sẽ gọi điện hỏi thử.” Bảo vệ dẫn tôi đến quầy lễ tân, báo rõ tình huống.



Tôi đã nhìn thấy bố cục các công ty trong tòa lầu.



Lầu ba đều là văn phòng4chuyển phát nhanh, lầu bốn có một nửa là trung tâm dạy trẻ mầm non, nửa còn lại thì còn trống, chưa có tên đơn vị.



“Không có ai nghe máy. Chắc anh Lưu đi vắng rồi.” Cô nhân viên quầy lễ tân nói với tôi.



Tôi ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận thấy âm khí ở lầu ba và lầu bốn, sao lại không có người được?



“Tôi lên đó đợi anh ta được không? Chúng tôi đã hẹn trước rồi.” Tôi nói dối.



“Chuyện này, anh không phải nhân viên công tác trong tòa nhà chúng tôi, theo nguyên tắc thì không thể tùy tiện để anh vào. Nhưng nếu anh muốn đợi, thì có thể đợi ở sảnh chính. Bên đó có quầy cà phê và cả ghế ngồi.” Cô nhân viên lễ tân bối rối nói, nở nụ cười với tôi.



“Thôi được.” Tôi liếc nhìn cửa quay ra vào tòa nhà, không nài nỉ họ. Đi được vài bước, tôi ngoảnh lại hỏi: “Mọi người không thấy anh ta ra vào sao? Tòa nhà này chỉ có một cửa ra vào thôi mà?”



“Còn có hầm đỗ xe và một cửa sau. Chúng tôi đều không để ý thấy anh Lưu đi ra. Có lẽ anh ta đã ra ngoài bằng cửa khác.” Nữ tiếp tân nhìn đồng nghiệp mình, cả hai đều lắc đầu.



Tôi cảm ơn họ, rồi đến phòng chờ, mở hóa đơn chuyển phát ra.



Người nhận chỉ có mỗi họ và địa chỉ, còn người gửi thì thông tin lại đầy đủ.



Bàn tay đang cầm đi động của tôi chợt khựng lại một lát.



Nếu gọi điện qua, hẳn chúng sẽ biết đồ không ở trong tay Diệp Thanh, mà rơi vào tay tôi.



Tôi ngẫm nghĩ, vẫn chưa gọi điện, mà tra tìm lại lần nữa, vẫn không tìm được thông tin của Lưu Anh Kiệt này.




Bé gái chợt khựng lại, dùng đôi mắt ướt nhòe nhìn tôi.



“Em là, Mộc Ái?” Tôi phân vân hỏi lại.



Khuôn mặt ấy thực sự rất mờ, hệt như một cái bóng ảo. Tôi nhìn thấy âm khí, nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt ấy.



“Anh biết em hả?” Bé gái rụt rè hỏi.



“Ừ… cha em tên Mộc Ca, đúng không?” Tôi hỏi.



Bé gái gật đầu, ngước lên nhìn tôi: “Anh cứu cha em với! Cứu cha em với!”



Tôi nhìn nó, chợt nghe thấy tiếng bước chân, lập tức kéo Mộc Ái nấp vào sau xe hơi.



“Anh Diệp hả? Anh Diệp Thanh?” Người đi vào gọi.



Tôi sững sờ, lập tức nhận ra sự khác thường.



“Anh Diệp, camera an ninh đã quay thấy anh rồi. Làm phiền anh đi ra cho. Anh Lưu vẫn chưa về, anh có lên cũng vô ích. Anh Diệp?” Người đó vừa nói vừa đi vào.



Tôi liếc nhìn Mộc Ái đang run lẩy bẩy: “Đợi ở đây nhé.”



Mộc Ái trợn to mắt lên.



Tôi từ phía sau xe đi ra, liền nhìn thấy bảo vệ đã gặp trước đó.



“Anh Diệp, đừng làm tôi khó xử có được không?” Bảo vệ nói, ra hiệu bảo tôi đi ra.



Tôi đi ngang qua, vung tay lên tựa như vô tình tóm lấy cổ tay của bảo vệ.



“Anh Diệp?” Bảo vệ ngơ ngác nhìn tôi.



Năng lực của tôi đã phát động, liền thấy trên người bảo vệ hiện ra từng sợi từng sợi dây xích.



Trên 9 sợi dây xích của con người, còn quấn dày đặc các dây xích của ma. Trong đó còn có một sợi to lớn nhất.



“Anh làm gì vậy!” Bảo vệ la lên.



“Ông như thế, còn được tính là con người không?” Tôi khẽ giọng hỏi.



Lách tách!



Dây xích biến mất trong tay tôi, bảo vệ sững người một thoáng, rồi kinh hãi hét lên.