Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1997 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Mộc Ái khiếp sợ, ngẩng lên nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ, rồi lại nhìn thi thể của mình.



Thi thể cô bé trông rất kinh khủng. Không phải bộ dạng công2chúa nằm trong quan tài vĩnh viễn không thối rữa, mà ở trạng thái mất một nửa bên mặt, đã thối rữa sinh dòi.



Dẫu biết đó là thi thể mình, nhưng bảo7người ta đến gần, cũng khiến người ta khó làm được.



Mộc Ái đảo mắt liên tục, không dám nhìn thi thể của mình lâu. Hai tay cô bé nắm lại thành nắm1đấm, đặt trước ngực. Lát sau, lại quay qua nhìn tôi, hỏi: “Em… em chết rồi đúng không?”



“Không sao. Anh sẽ cứu sống em. Bây giờ em chỉ cần nằm lên thân7thể mình, nhắm mắt lại, một loáng là xong thôi.” Tôi nói với Mộc Ái, cố gắng dịu giọng hết mức, dỗ dành cô bé.



Mắt Mộc Ái đã đỏ hoe, quét mắt0qua những xác chết khác, khẽ hỏi: “Cha, cha cũng chết rồi à?”



Tôi lắc đầu: “Yên tâm. Đợi anh cứu sống em rồi, chúng ta sẽ đi tìm cha của em. Bất kể hiện tại anh ta đang thế nào, anh cũng sẽ cứu sống anh ta. Yên tâm đi nhé.” Vừa nói, tôi vừa xoa đầu Mộc Ái.



Mộc Ái cuối cùng đã hết căng thẳng, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, anh trai.”



Tôi nhẹ nhàng đẩy cô bé tới.



Mộc Ái bước tới mấy bước, di chuyển đến trước thi thể của mình.



Cô bé hít thở sâu vài hơi, nhắm nghiền mắt lại, ngồi xuống đất.



Hồn ma của cô bé xuyên qua thi thể của mình, chồng lên thi thể. Bàn tay nhỏ của cô bé đang mò mẫm khắp nơi, trong phạm vi rất nhỏ, tựa như đang xác định lại ví trí thi thể của mình nhưng lại sợ chạm phải thi thể.



Tôi đưa tay đến điều chỉnh lại giúp cô bé một chút: “Không sao đâu. Sẽ được sống lại nhanh thôi.”



Tôi vừa nói, vừa cảm nhận thứ mình đang sờ vào.



Xác chết đã cứng, nhưng chưa đến mức cứng đờ, có thể cảm nhận thấy thịt rữa và xương ở bên dưới.
Con ma không đáp, nhưng sự im lặng này cũng là một kiểu trả lời.



“Họ đã giết những người này, còn giữ lại xác, để làm gì?” Tôi hỏi.



Trừ khử người có năng lực, còn cần phải giữ lại xác sao?



Huống hồ, người có năng lực sau khi chết cũng sẽ biến thành hồn ma mới phải chứ. Dù không phiền toái như tôi, nhưng trong đó chắc chắn cũng có một số người có năng lực vừa chết đã có được sức mạnh lớn hơn khi còn sống chứ.



Hồn ma rùng mình một cái, ngẩng lên nhìn tôi, rồi lập tức cúi mặt.



“Ông muốn chết không?” Tôi hỏi.



Nó lập tức lắc đầu, nhưng vẫn không đáp.



“Đem xác ông đến đây. Tôi cũng có thể hồi sinh ông.” Tôi nói.



Mắt nó liền bừng sáng, lập tức khống chế âm khí, kéo một cái xác đến.



“Thường ngày các người được huấn luyện sử dụng âm khí?” Tôi hỏi.



Động tác nó liền khựng lại, tư thế của xác chết nằm trên đất một cách quái dị. Chưa đến hai giây, nó đã lén liếc nhìn tôi, đáp: “Anh Cường, sau lần đó, anh Cường đã có ý rủ tôi gia nhập. Tôi không muốn lắm, luôn tìm cách thoái thác. Có điều, có một số thứ, họ đều sẽ cho tôi biết.”



“Cha của cô bé này, người đàn ông tên Mộc Ca, ông biết chứ?” Tôi lại hỏi.



Con ma liếc nhìn Mộc Ái, miễn cường gật đầu.



Tôi chau mày: “Làm sao?”