Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 2005 :

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


“Các anh bắt những người sở hữu năng lực đưa đến cho ma vương để làm gì?” Tôi lại hỏi.



Con ma lắc đầu, nhún vai: “Tôi chỉ là một tên cấp dưới làm việc theo lệnh, những chuyện đó làm sao tôi có thể biết được chứ? Lão đại phân phó thế nào chúng tôi làm theo thế ấy.”



“Việc lần trước anh làm hình như không phải phân phó của lão đại anh nhỉ?”



“Ai cũng phải có một2ít thái độ chủ quan tích cực mà.” Gã thuận miệng đáp.



Tôi nheo mắt, tay dùng lực kéo một cái.



Dây xích lại phát ra tiếng va chạm.



Sắc mặt con ma thay đổi, hoảng sợ nói: “Tôi không còn cách nào cả! Tôi hết cách rồi! Thật sự là…” Con ma nghiến răng nghiến lợi: “Cuộc giao dịch kín của tôi và Mộc Ca bị lão đại phát hiện. Tôi mà không lập nên công gì thì sẽ có7người khác thay thế tôi, tôi sẽ chết mất! Tôi không còn cách nào khác nên… tôi nhìn thấy những tài liệu mà lão đại phái người đi thu thập, biết được lão đại rất coi trọng cậu, cho nên tôi định bắt cậu lại để chuộc tội.”



Xem ra gã không nói dối tôi, chỉ là còn điều gì đó giấu tôi.



Tôi lại dùng thêm sức kéo, liền thấy âm khí của con ma càng ngày càng ít1đi.



Con ma cuống quít la lên: “Những gì tôi nói đều là thật! Đều là thật cả!”



Tôi không hề lay động bởi lời nói đó.



“Được rồi! Tôi sẽ nói thật! Thật ra tôi muốn bàn điều kiện với cậu! Tôi muốn giết chết lão đại!”.



Tôi ngừng kéo xiềng xích.



Gã thở hổn hển, tóm lấy tờ đơn chuyển phát nhanh phía sau: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi. Tôi định nhờ cậu giết chết lão đại Nhất7Tấn. Tôi không còn cách nào cả. Một khi tôi bị thay thế thì tôi chỉ còn đường chết. Chỉ có thể ra tay trước, tôi biết cậu rất lợi hại, lão đại cũng hơi sợ cậu. Cậu có khả năng giết chết lão đại.”



“Anh lấy gì để bàn điều kiện với tôi? Thang Ngữ trong tay anh à?”



“Không. Thang Ngữ ở trong tay lão đại. Đó là con át chủ bài của lão đại. Nhưng tôi đã0dò ra vị trí cụ thể, đơn chuyển phát nhanh cũng chuẩn bị xong rồi. Chỉ cần cậu đến chỗ đó…”



“Anh thấy tôi sẽ đáp ứng sao?”



Con ma ngạc nhiên sau đó liền thay đổi sắc mặt: “Tại sao lại không đồng ý? Tôi thật sự muốn giết lão đại. Tất cả tình báo đều là thật. Tôi cung cấp tình báo, cậu có thể dễ dàng tìm được bạn của mình, năng lực của cậu sẽ cứu sống anh ta, giống như cách mà cậu cứu sống cô bé này.”



Tôi giật nảy mình: “Anh ta chết rồi?”



“Ha. Chết rồi thì đã sao? Thi thể ở trong tay lão đại. Thi thể của Mộc Ca cũng ở đó. Đối với những người có tiềm lực như vậy, cô ta thích khống chế họ trong tay. Nếu như cậu không đồng ý đi theo con đường này thì có thể tự mình tìm lấy. Tôi sẽ đưa địa chỉ cho cậu.” Con ma lại viết một đơn chuyển phát nhanh khác, chỉ có địa chỉ người nhận, không có thông tin người gửi.



Là một địa chỉ xa lạ.




Tất cả mọi người đều đang làm việc, chỉ là mặt bọn họ đều không biểu cảm, làm việc một cách máy móc.



Bầu không khí kỳ lạ khiến anh ta cảm thấy bất an.



Anh ta nhìn sang màn hình làm việc của nữ đồng nghiệp kia, trên đó không ngừng lặp đi lặp lại dãy số “532532532532532”. Còn những người kia, cũng nhập đi nhập lại nội dung giống nhau, giống như những con rô bốt kẹt điện.



Hai người đang nhỏ tiếng bàn luận cũng đang lặp đi lặp lại nội dung trước đó vừa nói.



Người đồng nghiệp đang đứng im trước máy in, nhưng máy in lại không ngừng in ra những văn kiện có nội dung giống nhau.



Anh ta đi một vòng quanh văn phòng, tâm trạng từ bất an dần chuyển sang hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn đèn huỳnh quang lấp lóe kia.



Dường như bị thứ gì thôi thúc, anh ta đi đến chỗ công tắc, tắt đèn đi.



Trong phòng tối đi vài phần.



Anh ta nuốt nước bọt, rồi tắt thêm hai cái đèn nữa.



Trong phòng càng tối thêm nữa.



Ánh nắng ngoài cửa sổ dường như không thể rọi vào trong.



Ánh sáng biến mất, cả văn phòng phút chốc chìm vào bóng tối.



Lúc này, anh ta thấy cả văn phòng đầy người lúc này không còn một ai cả. Những người đồng nghiệp kia đều biến mất.



Cùng lúc đó, máy in ngừng lại, chỉ có những màn hình vi tính sáng lên.



Anh ta từ từ đi tới, như là muốn xác nhận xem những người đó có thật là biến mất hay không. Giơ tay quơ qua quơ lại trên các chỗ ngồi.



Ánh sáng trên màn hình vi tính hắt lên cánh tay.



Anh ta lơ đãng quay đầu lại nhìn, phát hiện trên màn hình là một khuôn mặt.



“Á!” Người đàn ông hét lên, té ngã xuống đất.



Tôi nhìn thấy tất cả màn hình vi tính đều có một khuôn mặt. Bọn họ dường như bị tiếng hét của người đàn ông kinh động, lần lượt quét mắt qua hướng đó.



Màn hình vi tính rung lên, còn có tiếng kêu phát ra từ máy tính nữa.