Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 208 : Nơi đàn ông đau nhất

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Hồng Mao tên thật là gì, đến Gã Béo cũng không biết. Hồng Mao cũng không biết tên đầy đủ của Gã Béo. Mọi người đều là tình cờ gặp nhau tại câu lạc bộ, đều không đi sâu vào tiếp xúc tìm hiểu hay có dự định làm bạn bè.



Nhưng con người Hồng Mao rất nhiệt tình, giỏi ăn nói, gặp ai cũng có thể bắt chuyện và tám với người ta. Nói đơn giản thì đó là một anh chàng dẻo miệng.



Có điều, cậu ta không phải là người nói nhiều khiến người ta khó chịu.



“A ha, sao hai anh lâu quá không thấy tới vậy? Anh Kỳ, Tí Còi đúng không?” Hồng Mao chào hỏi tôi và Tí Còi trước, rồi nhìn về hướng Quách Ngọc Khiết và Trịnh Hân Hân, nháy mắt với Gã Béo, “Ôi người đẹp, hơn nữa là hai người lận, có bản lĩnh! Nói thật đi, là bạn gái của ai trong các anh?”



“Là đồng nghiệp, cùng nhau tới chơi thôi. Đây là Tiểu Khiết, đây là Hân Hân.” Gã Béo giới thiệu, rồi chỉ chỉ vào Hồng Mao, “Đây là Hồng Mao.”



Quách Ngọc Khiết và Trịnh Hân Hân đều là những cô gái tự nhiên, hào phóng hướng ngoại nên cũng nhanh chóng chào hỏi Hồng Mao.



“Chào các cô, chào các cô. Chúng ta ở đây coi như là có người đẹp rồi nhé.” Hồng Mao làm ra vẻ hạnh phúc có phần khoa trương, dùng sức vỗ vỗ vào tấm lưng dầy thịt của Gã Béo, “Làm tốt lắm, Gã Béo, anh xứng đáng được đánh giá là thành viên nổi bật của câu lạc bộ!” Nói xong, cậu ta lập tức quay đầu lại nở nụ cười xán lạn với cô lễ tân, “Em Tần, em cũng là một người đẹp, nhưng đáng tiếc, lúc bắn súng không nhìn thấy em được.” Cậu ta gật gù buông tiếng thở dài, pha trò khiến em Tần kia cười run rẩy cả người.



“Đừng lảm nhảm nữa. Giờ cậu sắp đi hay vừa mới tới?” Gã Béo đưa thẻ hội viên ra, tỏ ý muốn làm thẻ hội viên tạm thời cho bốn người chúng tôi.



Trong câu lạc bộ Bắn súng ngoài hệ thống thành viên chính thức, còn có hội viên tạm thời không cần trả hội phí, mà tính theo số đạn bắn. Dĩ nhiên, cây súng và trường bắn mà những hội viên không chính thức sử dụng cũng rất nát, và không có huấn luyện viên cá nhân hướng dẫn. Nhưng nếu có hội viên dẫn đến, các hội viên tạm thời cũng có thể sử dụng các tài nguyên như hội viên chính thức, chỉ có điều thu phí sẽ cao hơn. Nếu xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn thì hội viên chính thức sẽ bị ảnh hưởng. Thông thường mà nói cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.



Lần này đến chơi là Gã Béo mời. Lúc trên đường đi cậu ấy đã nói chuyện này với Quách Ngọc Khiết và Trịnh Hân Hân xong rồi, nhờ các cô gái giúp nâng thể diện, tiện thể, tốt nhất là đứng cổ vũ cho cậu ấy.



Thật ra, lúc đó người nói mãi, không ngừng đưa ra ý kiến là Tí Còi, từ hồi Gã Béo yêu thầm khi còn học cấp ba, mắc cỡ không đỡ nổi, đến nay đầu óc còn cứ như chập mạch.



Hồng Mao nghe Gã Béo nói, cười trả lời: “Đáng lẽ là sắp đi rồi nhưng thấy các anh tới liền nhất định phải ở lại chơi một hồi nữa. Em Tần, đăng ký cho tôi.” Cậu ta lấy chiếc ví ra.



Em Tần che miệng cười, cầm tấm thẻ hội viên của Hồng Mao, làm động tác giả vờ đăng ký lại lần nữa.



Tôi đã từng tới đây, vừa nhìn đã biết Hồng Mao vừa tới và đã đăng ký xong, bây giờ chỉ là đang diễn trò. Cô em gái họ Tần đó cũng là người khéo léo, phối hợp rất nhịp nhàng. Câu lạc bộ của người có tiền, nhân viên phục vụ cũng có tố chất cao.




Bước chân của mấy người chúng tôi cũng dừng lại.



Tuy khu C không có đạn thật, nhưng bắn trúng người cũng sẽ bị thương, rất đau, chỗ trúng đạn nếu xử lý không tốt có thể sẽ trở thành thương tật, thậm chí tử vong. Chúng tôi không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng không dám tiến vào.



Có một nhân viên công tác chạy vội từ phía hành lang tới, mở cửa khu C.



Vì thế chúng tôi cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong đó.



Một người đàn ông ôm bụng nằm trên đất, một cô gái trẻ trung xinh đẹp mặc trang phục hở hang ngồi liệt trên mặt đất run rẩy.



Tôi vừa nhìn đã đoán ra ngay chính là hai Tiện Nhân mà vừa nãy chúng tôi nói tới, vì cô gái này chính là kiểu hotgirl điển hình.



Nhìn quét một vòng, tôi cũng thấy được em Kính Cận duy nhất ở đây, đang cầm một khẩu súng, đứng trân trân nhìn vào hai người trên mặt đất. Ngoại hình của cô ấy thế nào thì lúc này cũng nhìn không rõ, chỉ thấy tóc rất dày, che hơn nửa khuôn mặt. Khí chất và cách trang điểm cả người xem ra có chút trầm, rất cổ lổ sĩ.



Biểu hiện của những người khác trong sân cũng chẳng khác Kính Cận là mấy, tất cả đều ngỡ ngàng.



Huấn luyện viên và nhân viên công tác đỡ hai người đó dậy. Cô gái như tê liệt hoàn toàn, còn người đàn ông thì không ngừng rên rỉ. Vừa rồi anh ta còn co quắp người, bây giờ bị người khác động vào, làm lộ ra vùng mà anh ta đang ôm lấy – nơi đau nhất của đàn ông.



Tôi không kiềm nén được mà giật bắn mình, cũng nhìn thấy tất cả đàn ông trong sân bắn đều bị chấn động.



“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Mao chẳng thấy hả hê, ngược lại còn biểu lộ sự đồng cảm.



Huấn luyện viên hướng về phía cô gái kia bĩu môi, “Bắn trúng rồi.”



“A ha~~~.” Hồng Mao phát ra một tiếng thở dài đầy sâu sắc, cuối cùng cũng đã có chút mùi vị của việc cười trên nỗi đau của người khác.