Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 221 : Rác thải

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Liên tiếp năm ngày đều thấy người phụ nữ kia đi đoạn đường từ nhà tới văn phòng, để lại xác chết suốt dọc đường đi. Xe buýt thì còn đỡ, vì mỗi ngày đều lên một chiếc xe buýt khác nhau. Nhưng ở những nơi như ở nhà, ở trạm dừng xe buýt và văn phòng ở công ty thì rất nhiều xác chết chồng chất lên nhau, lại không cùng một giai đoạn thối rữa.



Lúc chồng cô ta tắm còn tắm chung với những xác chết đó, nằm chung với xác chết. Có khi trong lúc ngủ còn ôm lấy cả một xác chết thối rữa nữa. Đồng nghiệp của cô ta đi qua đi lại vấp vào đống xác chết trên sàn tẽ ngã, lại tưởng ngã trên mặt phẳng, cười cười rồi đứng dậy, cả người dính thịt rữa và nước nhớp nháp nhưng không hề hay biết gì.



Tôi không còn cảm thấy kinh dị nữa, mà là ghê tởm.



Nơi ghê tởm nhất đó là thang máy, mỗi ngày đều có hai thi thể, bên trong thang máy đã nhét đầy xác chết rồi, sau cùng có một thi thể nằm chắn ngang cửa thang máy, cửa thang máy không đóng lại được nhưng người khác lại không nhìn thấy, lên tới lầu một thì thang máy ngừng hoạt động. Mỗi ngày người phụ nữ ra vào thang máy tôi đều thấy một đống xác chết quấn thành một cục trước thang máy, cửa thang máy cứ bị hở ra như vậy, xác chết bên trong lòi ra bên ngoài, một cái đầu, ba cái tay, hai cái chân phải nằm ở bên ngoài, bị thối rữa theo thời gian.



Đến tối ngày thứ năm, lúc này tôi cũng đã không còn tỉnh táo, thậm chí còn có ý định thử giết ma nữ kia nữa, nhưng không có cách nào chạm được vào ma nữ.



Ngoài ra, thời gian này tôi còn thu hoạch được hai thứ, một là biết được thời điểm xảy ra những chuyện trong giấc mơ: hai năm trước.



Nghĩ tới chuyện Trịnh Hân Hân bị ma nữ này quấy nhiễu đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được, cũng có nghĩa là… hai năm dài đằng đẵng! Vậy thì suốt thời gian này có biết bao nhiêu xác chết chồng chất lên nhau chứ?



Cũng may, điều còn lại cho tôi biết được ma nữ này không tồn tại ở thành phố Dân Khánh. Thành phố xui xẻo đó là một thành phố ở miền trung, tôi chưa từng nghe tới tên thành phố đó, chắc là một thành phố nhỏ cấp IV ít người biết đến.



Hai năm nay tôi cũng không thấy báo đài đăng tin thành phố đó xuất hiện xác chết đầy đường, cũng không biết nếu tôi giải quyết chuyện của ma nữ này thì thành phố đó sẽ như thế nào.



Chắc là xác chết sẽ biến mất đúng không? Tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ là một hiện tượng linh dị nào đó thôi, thi thể ma nữ phải ở những nơi như bệnh viện thì mới đúng.



Tôi thật sự mong là như vậy.



Điều khiến tôi kinh ngạc nhất đó là đêm nay, cuối cùng cuộc sống của vợ chồng một người một ma này cũng có sự thay đổi. Có một người thanh niên tầm 20 tuổi xuất hiện trong căn nhà mà phòng khách và phòng ngủ chất đầy xác chết.
Trải qua một đêm yên bình, không có gì xảy ra, hôm sau là thứ bảy. Cuối tuần không cần phải đi làm, buổi sáng không có tiếng chuông báo thức. Nhưng ma nữ cũng thức dậy lúc 8 giờ sáng. Tôi buộc phải đi cùng cô ta tới cửa hàng bánh bao trước cổng khu dân cư dạo một vòng, cô ta để lại một vài xác chết, rồi cầm về cái bánh bao do cô ta biến ra. Cô ta về tới nhà, bắt đầu ăn sáng. Người đàn ông kia cũng đã thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo đi ra ngoài. Đến khi người đàn ông đó trở về thì ma nữ cũng đã ăn xong bữa sáng, cho quần áo vào máy giặt để giặt, rồi ngồi ở phòng khách xem tivi. Người đàn ông đi gọi đứa con trai dậy, rồi hai cha con họ ăn một bữa sáng thịnh soạn.



Lúc này ma nữ cũng đã đem đồ giặt xong phơi ra ngoài rồi. Người đàn ông lại đi mở máy giặt giặt đồ.



Tôi thấy rất rõ, quần áo mà người đàn ông này giặt giống hệt với của ma nữ. Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đồ mà ma nữ giặt không phải là quần áo thật.



Cả ngày hôm nay ma nữ đều nhà, nên đã để lại ở trong nhà nhiều xác chết hơn.



Cậu thanh niên kia thì ở trong phòng cả ngày, lúc ăn tối, bị đống xác chết kia quấn ngã, nên oán trách: “Ba, ba phải dọn dẹp những thứ này gọn gàng lại chứ.”



Tôi lặng lẽ quan sát hai cha con này.



“Ừm, được. Ba cũng thấy đồ đạc nhiều quá. Ngày mai tổng vệ sinh một chút đi.” Người đàn ông khẽ gật đầu.



Tôi hoàn toàn đơ người ra, đợi tới chủ nhật xem sẽ thế nào.



Đến ngày chủ nhật, tôi nhìn thấy hai cha con họ thay bộ quần áo cũ, mặt không biến sắc, nhét những xác chết này vào trong túi đựng rác, gói lại rồi kéo ra khỏi nhà.



Vốn dĩ ma nữ kia đang đứng ở ban công phơi chăn mền lại bị cậu thanh niên nắm lấy, nhét vào trong túi rác một cách thô bạo, đem vứt ra bãi rác của khu dân cư cùng với đống xác chết kia.



Tôi buộc phải đi theo ma nữ. Lúc này tôi chỉ có thể đứng bên cạnh bãi rác, mơ hồ nhìn hai cha con họ phủi tay đi về.