Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 229 : Một cơ hội

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


Hình ảnh xuất hiện trước mắt lúc này là câu lạc bộ bắn súng có chút quen thuộc, nhưng không phải là nơi dành cho những hội viên có trình độ kém mà là trường bắn súng dành cho các cao thủ.



Trường bắn súng được chia ra thành nhiều khu đất, mỗi một khu đất đều chắn bởi một tấm thép, chỉ cho phép một người vào bên trong để trải nghiệm, bắn vào những tấm bia di động dùng trong luyện tập.



Kẻ tập kích hiển nhiên là hội viên của câu lạc bộ bắn súng. Gã đang chờ ở cổng ra vào trường bắn súng. Gã không nôn nóng đi vào, mà bộ dạng rất nhàn nhã, sau khi nghe tiếng chuông điện thoại thì bỗng chốc thay đổi.



Mở điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một tin nhắn mới, nội dung rất đơn giản.



“Hôm nay tôi rủ người tới chơi bắn súng sơn.”



Theo như tôi biết câu lạc bộ bắn súng có một bãi bắn súng sơn rộng hơn khu này, cần nhiều người chơi hơn. Khu đó nằm ở phía sau cùng của câu lạc bộ, có rừng sâu, có nhà trống, nhìn qua hình ảnh và video thì quang cảnh bố trí rất đẹp.



Kẻ tập kích chửi một tiếng.



Mấy cây súng của khu bắn súng sơn không giết người được.



Gã ta vội vàng lên mạng, mở trang diễn đàn, liên lạc với người quản lý.



Câu trả lời của người quản lý rất bình thản:



“Anh quên nội dung kịch bản chương 9 sao?”



Vẻ mặt của kẻ tập kích giãn ra, từ từ nhếch mép.



Tôi không hiểu những ám hiệu này, nhưng chắc chắn chứng tỏ người quản lý kia dùng phương pháp khác để giết người, sau đó hãm hại mục tiêu mà kẻ tập kích nói.



Kẻ tập kích nhẹ người, vừa đúng lúc người chơi trước đi ra. Xem biểu cảm của người đó có thể biết được thành tích không tốt, định chơi lại lần nữa để rửa nhục. Kẻ tập kích còn vui vẻ châm chọc anh ta, làm động tác bắn súng, rồi cười ha ha đi vào bên trong trường bắn.



Tôi nhìn kẻ tập kích chơi, phát hiện kỹ năng bắn súng của gã ta quả thật không tồi.



Thích dùng dao, am hiểu chất độc, có tiền, bắn súng giỏi.



Tôi lại nghĩ không thông, một người như vậy sao có thể chết trong tay những kẻ yếu ớt trói gà không chặt như chúng tôi chứ?



Tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch...



Tiếng súng liên thanh vang lên.



Tôi có cảm giác căng thẳng như trong dự đoán.



Đây chính là sự việc mà chúng tôi gặp phải vào hôm thứ bảy!




Bỗng nhiên tôi cảm giác có một lực kéo rất mạnh ở bên hông.



Tôi giữ chặt lấy Tiêu Thiên Tứ không buông, lôi nó đi theo hướng đó.



Người xung quanh sợ hãi không ngừng la hét.



Tiêu Chính ngã nhào xuống đất, buông tay ra, đỡ lấy Tiêu Thiên Tứ đang bị kéo lê trên đất.



Tôi gần như là cào rách phần da cổ của Tiêu Thiên Tứ. Ngước mắt lên tôi nhìn thấy bóng lưng tội nghiệp của kẻ tập kích đang chạy ra ngoài.



Mẹ kiếp! Tất cả là do gã ta!



Tiêu Chính kéo cơ thể của Tiêu Thiên Tứ bò tiến về phía trước, nắm lấy tay tôi cắn mạnh một phát



Tôi bị cắn đau nhưng vẫn không buông tay, vẫn tiếp tục kéo hai con ma này tiến về phía trước.



Lực kéo của hai bên không giống nhau.



Tôi xé rách một mảnh da trên cổ Tiêu Thiên Tứ, nhìn máu tươi chảy xuống như suối, đành phải tiếc nuối chạy tới bên cạnh kẻ tập kích.



Kẻ tập kích đã rẽ vào một hành lang khác, ám ảnh nhìn tình hình phía sau, sắc mặt thay đổi thất thường.



Giấc mơ chuyển sang cảnh tượng khác, tôi lo lắng không biết lúc nãy có giết được Tiêu Thiên Tứ hay không. Trên tay tôi cũng không còn cảm giác tiếp xúc với máu tươi và mảnh da thịt bị cào nát nữa, trên thực tế sau khi tách ra khỏi Tiêu Thiên Tứ, tôi không còn tý cảm giác tiếp xúc nào.



Dường như kẻ tập kích đã về tới nhà, lên mạng, đăng nhập vào trang diễn đàn, suy ngẫm một lúc khá lâu mới gửi tin nhắn cho ngưởi quản lý diễn đàn.



“Anh có phải là ma không?”



Tôi nghĩ gã ta tưởng tôi là người quản lý diễn đàn.



Người quản lý không trả lời.



Kẻ tập kích rất sốt ruột, gã ta đi qua đi lại trong nhà, hơn nửa tiếng đồng hồ sau, tức là khoảng 10 giờ đêm, gã ta mới ngừng việc đi qua đi lại. Bởi vì có tiếng âm báo tin nhắn của diễn đàn.



Kẻ tập kích lập tức nhào tới trước màn hình máy tính. Quản lý gửi cho gã ta một mẩu truyện đồng nhân, mở đầu đề cương là một người đàn ông đơn thương độc mã giết chết một nhóm người, không có cách gây án cụ thể nhưng có một vài tấm hình và tên.



Tôi vừa nhìn đã biết những bức hình này là hình ảnh cắt ra từ camera quan sát trước cổng câu lạc bộ bắn súng, họ tên chắc cũng lấy từ danh sách của câu lạc bộ bắn súng.



Còn người trong hình chính là sáu người chúng tôi may mắn thoát chết trong vụ đụng xe.