Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 238 : Tử vong xung trận
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Tính toán đến cả tình huống sau đó 18 năm, để lại một “độc chiêu” như thế, nếu quả thật Diệp Thanh cao tay như vậy, thì thực đáng để cho người ta phải nể phục.
Tôi thậm chí phải hoài nghi, anh ta đã cố tình giữ lại cái nhau thai suốt 18 năm, phong ấn nó để chờ đợi đến ngày hôm nay 18 năm sau, “giải quyết” Tiêu Chính và Tiêu Thiên Tứ.
Chỉ có điều cố tình lưu giữ 18 năm như thế, trên thực tế nghe không hợp lý tí nào.
“Diệp Tử không giỏi trong chuyện đoán vận mệnh đâu.” Cổ Mạch đặt điện thoại xuống, ống kính di động quay trực diện cái sàn nhà đang ướt nhem bởi những vết máu loang lỗ. “Cậu ấy chắc cũng không làm gì được cái nhau thai, 18 năm trước không có cách nào khiến cho linh thể kia được sinh ra. Niềm mong mỏi của Vu Mộng, và cả người nhà của cô ta nữa, nếu thật sự đủ mãnh liệt để linh thể đuợc sinh ra một cách độc lập, giết chết thai ma Tiêu Thiên Tứ như thế, thì Tiêu Thiên Tứ đáng lẽ vừa ra đời đã chết rồi.”
Tí Còi hỏi: “Nuôi dưỡng 18 năm rồi nó mới được sinh ra sao?”
Tôi theo bản năng cũng gật đầu đồng ý quan điểm này.
Thời gian mang thai của các giống loài khác nhau, điều kiện để có thai cũng không giống nhau. Có khả năng thứ chứa bên trong lọ thủy tinh ấy không phải là dung dịch formalin, mà là bí dược đặc biệt do Ngô Linh điều chế. Ngâm trong ấy suốt 18 năm, hấp thu dinh dưỡng thì linh thể kia mới có thể sống nổi đến tận hôm nay.
Cổ Mạch thở dài, đổi vị trí cái camera đang quay lại, khuôn mặt của ông chú ấy hiện cả trên màn hình di động của tôi. Tuổi thực đã ngoài năm mươi, có thể gọi là ông chú già mà còn không đứng đắn này bỗng nghiêm khắc một cách khác thường lên lớp chúng tôi: “Mấy cô cậu sao mà đần vậy hả? Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tất cả đều là số mệnh. Diệp Tử đã đem cái lọ thủy tinh kia đặc biệt giao lại cho cậu bạn nhỏ Lâm rồi mà, sao lời tôi nói chẳng vào đầu các cậu chút nào thế hả?”
Tôi im re.
Tí Còi thì cười nham nhở như mấy thằng nhóc lếu láo.
“Tôi không làm gì cả, chỉ ôm cái lọ thủy tinh từ Phòng Nghiên cứu đến khách sạn thôi.” Tôi nhún vai.
Trần Hiểu Khâu hỏi: “Ý anh là, âm khí? Hoặc là những giấc mộng của Lâm Kỳ, cả hồn ma Trương Hinh Nhu mà chúng tôi gặp phải nữa, gộp những chuyện này vào với nhau mới làm cho linh thể được sinh sao?”
Cổ Mạch gật đầu lớn tiếng than thở: “IQ thấp quá đi.”
“Tôi cảm thấy mấy chuyện đó không liên quan.” Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Cổ Mạch mỉa mai: “A, thế cậu cảm thấy được là gì nào? Diệp Tử đã nuôi 18 năm hả?”
Tôi thật chịu hết nổi cái ông chú quái dị này rồi. Lúc trước còn xem trực giác của tôi như thánh chỉ, tự sắm vai thái giám tổng quản này nọ tuân theo, giờ thì chẳng coi ra cái gì cả.
“Theo trực giác của tôi thì không phải những chuyện anh nói.” Tôi bày tỏ rõ thái độ không đồng tình trước, sau đó nhìn Tí Còi một cái: “Chắc chắn phải đạt được một điều kiện nhất định nào đó mới khiến linh thể được sinh ra. Không phải chất lỏng kia, cũng không phải âm khí, hồn ma hay cảnh trong mơ gì cả.”
Năng lực này tốt không? Đương nhiên là tốt, còn hơn là không có để rồi chỉ biết bất lực. Nhưng phải chi đừng gặp mấy chuyện này thì càng tốt hơn.
“Thêm một nguồn lực lượng, thêm một phần an toàn.” Trần Hiểu Khâu điềm đạm nói, rồi nhìn lên màn hình: “Anh ổn chưa? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Tình trạng của Cổ Mạch phía đầu dây bên kia hình như đã đỡ khá nhiều.
“Mẹ nó, chút nữa là thằng già này điếc luôn rồi.” Cổ Mạch chửi rủa um sùm.
Đến tôi còn bị cái âm thanh nhức nhối đầu óc đó làm cho đau đớn đến mức ù hết cả tai, huống gì là người có năng lực về thính giác như anh ta.
Quách Ngọc Khiết sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Tiêu Chính với Tiêu Thiên Tứ chắc ‘xong’ rồi đó.” Hơi thở của Cổ Mạch nghe yếu ớt, trong giọng nói vẫn còn kèm theo vẻ khá đau đớn.
Tôi ngao ngán nói: “Thật là kinh khủng.”
“Đúng vậy. Tôi chưa từng gặp qua thứ nào đáng sợ như thế.” Cổ Mạch lấy giọng điệu của một lão già từng trải phụ họa theo, thể hiện nỗi khiếp sợ vẫn còn treo lủng lẳng trong tâm trí.
Nếu như đến phút cuối cái nhau thai không sinh ra linh thể, thì mấy người chúng tôi e rằng sẽ có cái kết là, bị hai cha con ác quỷ đó “quậy” cho đến chết mới thôi.
Tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi bị luồng âm khí chết người kia tấn công, cả người không còn chút sức lực, ngồi xải lải trên ghế.
Gã Béo xem ra khá hơn tôi một chút, có khả năng cũng giống như tình trạng của tôi so với Cổ Mạch vậy, cậu ta không mẫn cảm với âm khí bằng tôi, nên mức độ bị công kích cũng nhẹ hơn.
Những người khác đều không làm phiền chúng tôi nữa. Tiết Tĩnh Duyệt thật có cốt cách của “vợ hiền dâu thảo”, lấy trong phòng tắm ra hai cái khăn đưa cho tôi với Gã Béo. Tôi chỉ tùy tiện lau một cái. Còn Gã Béo ngốc nghếch kia, cũng chẳng biết đường giả bộ yếu ớt, lại giống như tôi cũng tự mình lau mồ hôi.
Di động của Trần Hiểu Khâu vang lên, cô ấy liếc nhìn màn hình nói: “Là chú út của tôi.”
Tinh thần tôi run lên.
Trần Hiểu Khâu sau khi vâng vâng dạ dạ một hồi, quay qua nhìn tụi tôi: “Bên chỗ Trương Hinh Nhu đã tìm ra hung thủ.”