Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 247 : Mã số 003 - Người ở ngoài cửa (6)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Nắm cửa bị ai đó vặn ra. Động tác này rất là bình thường, tốc độ cũng rất bình thường nhưng không biết tại sao khi tôi nhìn thấy cảnh này lại nảy sinh cảm giác là hành động vặn cửa đó vô cùng chậm rãi, chậm đến nỗi có thể xem kĩ từng chi tiết một.



Cái tay đang đưa ra của ông lão bỗng khựng lại.



Ống kính quay trúng mặt bên của ông ấy, dường như trong đôi mắt ảm đảm vô hồn của ông ấy có thêm chút cảm xúc gì đó.



Động tác mở cửa cũng chậm rãi một cách kì lạ và quỷ dị, cái tiếng “cạch” đó bị kéo dài ra, giống như là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà trục cửa đã bị gỉ sét, khi mở cửa sẽ phát ra những tiếng chói tai giữa đêm hôm tĩnh lặng.



Ánh sáng chiếu thẳng vào trong nhà.



Ánh sáng vàng phát ra từ những chiếc đèn đường chui tọt qua khe cửa chiếu vào trong phòng khách và giao thoa với ánh sáng trắng phát ra từ bóng đèn dây tóc trong phòng ngủ.



Có một người đàn ông mặc áo đen, đội nón đen đang đứng ở trước cửa. Khuôn mặt ông ta không có để lại ấn tượng sâu đậm gì cho người khác cả, gặp qua một lần rồi sẽ bị lãng quên ngay thôi. Dường như ông ta đang rất căng thẳng, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào người đang cầm máy quay. Ông ta như một con báo đang lấy đà chuẩn bị lao nhanh về phía trước, nhưng không phải là để vồ mồi mà là để chạy trốn.



“Có chuyện gì vậy?”



Tôi nghe được tiếng của Diệp Thanh, giọng nói Diệp Thanh đều đều, thái độ khá là lạnh nhạt.



Người đàn ông áo đen đó im lặng hồi rồi mới trả lời: “Địa chỉ bị lộn rồi.”



Người khác không biết rốt cuộc hai người đang nói cái gì.



Diệp Thanh nói tiếp, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi nguy hiểm: “Địa chỉ của các anh mà cũng có thể xảy ra sai sót được sao?”



Người đàn ông áo đen đó không lên tiếng trả lời.


“Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến là sẽ gặp được đám người Thanh Diệp, nhưng bây giờ nghĩ lại thì như vậy cũng rất tốt mà.” Lời này của Trần Hiểu Khâu không phải để an ủi tôi mà đây chính là tiếng lòng của cô ấy.



So với các mối quan hệ xã hội phức tạp hay là công việc bận rộn, nhàm chán thì sự xuất hiện của đám người Thanh Diệp càng mang lại cảm giác mới mẻ, hứng thú cho cô ấy.



Trong đám người chúng tôi, có lẽ Trần Hiểu Khâu là người duy nhất chấp nhận những chuyện của đám người Thanh Diệp một cách dễ dàng.



Học thuyết số mệnh đó của cô ấy không phải chỉ nói với một mình tôi đâu mà còn nói với chú út của cô ấy Trần Dật Hàm nữa và chủ yếu là cô ấy muốn nói với Trần Dật Hàm.



Có lúc tôi còn nghi ngờ rằng những lời hôm đó cô ấy nói với tôi thực ra là đang tập dượt để sau này có thể nói với Trần Dật Hàm.



Sếp già nghe tin chúng tôi sẽ đến bệnh viện để rước Gã Béo xuất viện, ông ấy cũng muốn đi theo.



Sếp già buột miệng hỏi: “À đúng rồi, cái cô gái mà chăm sóc cho Gã Béo sao rồi? Cũng đã xuất viện rồi, hai người chỉ mới là bạn bè thôi sao?”



Lúc sếp già đến bệnh viện thăm Gã Béo thì gặp được Tiết Tĩnh Duyệt nhưng ông ấy cũng không nói gì cả. Sếp già cũng giống như những người lớn tuổi khác, rất quan tâm đến đời sống tình cảm của đám hậu bối chúng tôi.



“Không biết nữa. Tính cách của cậu ta...” Tí Còi khẽ lắc đầu, sau đó vỗ ngực nói tiếp: “Sếp cứ yên tâm, có chúng tôi ở đây, chuyện tình cảm giữa hai người họ chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”



Quách Ngọc Khiết cũng vừa cười vừa nói: “Chuyện tình cảm của Gã Béo sẽ không có vấn đề gì đâu.”



Sếp già khẽ gật đầu: “Vậy xem ra tôi phải về chuẩn bị phong bì rồi.”



Khi chúng tôi đến bệnh viện thì thấy Tiết Tĩnh Duyệt đang giúp Gã Béo thu dọn đồ đạc. Nếu nói rằng giữa hai người họ không có gì, chúng tôi sẽ không tin đâu.



Tôi nghĩ chắc là do ánh mắt của chúng tôi cứ nhìn chằm chằm về phía họ, nhất là Tí Còi và Quách Ngọc Khiết, khiến cho mặt Gã Béo đỏ bừng lên vì xấu hổ, còn Tiết Tĩnh Duyệt thì cúi gầm mặt, không dám nhìn về phía chúng tôi.