Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 255 : Mã số 055 - Câu chuyện nối tiếp (4)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


“Chuyện này nhắc tới có chút xấu hổ. Ở bệnh viện Thủ đô trong khoa phẫu thuật tim có một bác sĩ họ Lý, các anh có nghe nói qua không? Mới bốn mươi tuổi, trình độ giải phẫu đã rất cao.”



“Chúng tôi biết, ông ấy cũng là xuất thân từ gia đình chuyên làm trong ngành y, hình như cũng có tin đồn rằng tổ tiên ông ấy có liên quan đến vị danh y kia. Hai ông là họ hàng sao?”



“Không phải, không phải. Ai, cũng không hẳn là không phải... Đều là họ Lý, năm trăm năm trước nói không chừng cũng là một nhà... Nhà bọn họ trước khi ông ta ra đời, trong nhà cũng có khá nhiều người làm nghề y, nhưng không có danh tiếng gì. Chỉ có một người con rể làm đại biểu y dược, cũng biết ăn nói, đi đâu cũng nói... còn lôi cả nhà chúng tôi vào...”



“A, thì ra là như vậy.”



“Về tổ tiên nhà chúng tôi, trong trí nhớ của tôi thì chỉ biết ông nội là một thủy thủ, thủy thủ trên những chiếc thuyền ra biển đánh cá. Đến đời cha tôi mới làm bác sĩ, cho nên cũng không được tính là gia tộc gì, cũng không phải danh nhân gì cả. Để các anh phải đi một chuyến tay không rồi. Thật xin lỗi.”



“Không có gì. Ông cũng đã cung cấp cho chúng tôi nhiều tin tức quan trọng rồi.”



Ngày 10 tháng 7 năm 2009, liên lạc với bác sĩ Lý Tễ khoa phẫu thuật tim bệnh viện Thủ đô. File ghi âm 05520090710.wav.



“Về việc này, nhà của tôi có gia phả ghi chép, ngược dòng về ba đời trước là ra thầy thuốc Lý.”



“Vậy chuyện này là thật?”



“Phải. Nhưng nhà của tôi không nói nhiều về việc này. Người dượng kia của tôi hay ăn nói không suy nghĩ, cô tôi vì việc này đã ly hôn với ông ấy. Các anh đường xá xa xôi đến đây, nhưng cuộc phỏng vấn lần này, tôi không có cách nào tiếp được. Thật xin lỗi.”



“Bác sĩ Lý, thật ra chúng tôi tới không phải vì vị tổ tiên kia.”



“Hả?”



“Xin hỏi gia tộc ông trước kia có sinh sống ở thành phố Bắc Dục không?”




“Những người mất tích không hề xuất hiện nữa sao?”



“Không, nhà chúng tôi sợ quá nên dời đến Bắc Dục sinh sống. Ở Bắc Dục lại mở một y quán mới, ngay từ đầu đã nói rõ, không mở khoa nhi, làm việc cũng khiêm tốn. Sau đó, trong nhà có một người vợ mang thai sinh non, sinh ra một thai chết, ngay bên trong y quán. Mọi người trong nhà tôi đều rất hoảng nhưng lâu sau cũng không còn xảy ra chuyện gì nữa. Hỏi thăm được tình huống ở Thủ đô bên này, đem y quán bán đi, kinh doanh cái khác, cũng không có đứa trẻ nào chết nữa. Gia đình tôi dần dần yên tâm, ở bên Bắc Dục có nói ra những ghi chép trong gia tộc này cho người khác nghe. Chúng tôi vẫn cho rằng...”



“Cho rằng chuyện đã qua rồi.”



“Đúng...”



“Xin hỏi một chút, vị trí của y quán Thủ đô và Bắc Dục ở nơi nào? Gia tộc ông có ghi chép gì về mặt này không?”



“Có giấy tờ nhà đất thời cổ. Tôi có thể đem ảnh chụp cho các anh xem.”



“Cám ơn.”



“Người đàn bà có con chết kia, nhà các ông có lưu lại tư liệu gì của bà ta không?”



“Không có. Phần ghi chép ban đầu chẳng qua là một câu chuyện để răn đe con cháu, cho nên nó được ghi chép như một cuốn tiểu thuyết, không có tư liệu.”



“Vâng.”



...



Kèm theo: Ảnh chụp của một giấy tờ nhà đất.