Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 264 : Sau cuộc phỏng vấn

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Tiếng trong điện thoại có chút không rõ ràng, còn lẫn thêm cả tạp âm vào đó, nhưng vẫn nghe được giọng nói của một người đàn ông trung niên đứng đắn và bình tĩnh đang biểu đạt rất rõ ý mà chính mình muốn nói.



“Công ty bất động sản của chúng tôi vẫn luôn làm việc, cũng muốn giúp đỡ người dân xây dựng nên một môi trường sống tốt nhất. Trước đây, người dân đều thấy rõ công việc của chúng tôi, cũng đều đồng ý. Chúng tôi quản lý khu nhà này cũng không phải là mới một năm hai năm. Gần đây dịch vụ bất động sản không tốt, thật ra là có nguyên nhân cả. Vấn đề đường ống, trước đây chúng tôi đã từng báo cáo lên trên với hy vọng đường ống dẫn nước trong khu vực này được cải tạo toàn diện, nhưng các bộ ngành trong chính phủ bên trên đã bác bỏ kiến nghị của chúng tôi mà không có bất kỳ lý do gì. Tôi đã dùng mối quan hệ cá nhân của mình để đi nghe ngóng, mới biết được trong năm nay chính phủ sẽ tiến hành quy hoạch lại khu đất thuộc khu nhà này. Tôi cũng nói với họ rằng việc di dời không thể nhanh như vậy, vẫn cần phải tốn một ít thời gian, dân vẫn còn sống ở đây làm sao mà bỏ đó không quan tâm được chứ? Nhưng bọn họ lại không trực tiếp nói vấn đề này với tôi, tôi chỉ là một người làm ăn có chút ít tiền, lại không có bản lĩnh lớn đến mức có thể đi can thiệp vào cách làm việc của chính phủ.”



Nét mặt của phóng viên có chút kích động, “Ông chủ Hà, ý của ông là chính phủ vì muốn quy hoạch lại nên mới ngăn chặn việc tu sửa thiết bị trong khu nhà của các ông, là như vậy đúng không?”



“Tôi không rõ lắm, tôi chỉ là nghe ngóng được như thế thôi, tình hình cụ thể như thế nào thì các bộ phận nhà nước có liên quan không hề cho tôi câu trả lời chính thức, đến báo cáo xin xây dựng mà chúng tôi đã gửi cũng được trả về mà không ghi lý do.”



Phóng viên lại hỏi thêm vài câu, ông chủ Hà đó chỉ cười ha hả không trả lời thẳng mà chỉ dẫn dắt hướng đi. Thật ra ông ta cũng không cần dẫn dắt như vậy, tôi thấy người phóng viên trẻ đó đã rất phấn khích vì nắm bắt được một tin thời sự lớn rồi.



Tâm trạng của tôi bỗng chốc chùng xuống.



Phóng viên thất vọng mà cúp máy, rời khỏi nơi đó rồi mới nói với người quay phim: “Tôi muốn bình luận một chút nơi này, anh quay lại đi.”



“Như vậy không tốt lắm đâu…” Anh quay phim do dự trả lời.



“Có gì không tốt chứ? Anh quay thôi là được rồi!” Người phóng viên trừng mắt trước màn ảnh.



Quay phim chỉ đành đáp ứng.



Người phóng viên chỉnh lại đầu tóc, đứng đối diện với màn ảnh, “Những năm gần đây, mâu thuẫn trong việc giải tỏa di dời chẳng còn mới mẻ gì, nhân viên công tác di dời có những hành động không hợp pháp, không hợp quy tắc cũng thường bị truyền thông phát hiện. Chúng tôi kêu gọi lần nữa, cần di dời ngoài sáng, di dời công bằng, nhân viên công tác chính phủ cần thông qua những cách thức hợp pháp, hợp lý, hợp tình, hoàn thành dự án giải tỏa di dời trên tiêu chuẩn có lợi cho các bên, quan tâm đến lợi ích sống còn của người dân thành phố, tạo thuận tiện cho cuộc sống của họ. Những vấn đề phát sinh sau sự kiện lần này, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin. Đài truyền hình Dân Khánh, phóng viên La Giang Nhạn đưa tin.”



Phóng viên đổi biểu cảm khác, hỏi: “Không được, không được, vừa rồi nói từ ngữ không hay lắm, tôi nghĩ thêm đã…”



Quay phim trả lời qua loa: “Đã tốt lắm rồi.” Chiếc máy quay đã được hạ xuống.




Rõ ràng, nghi hoặc của tôi cũng là nghi hoặc của Tí Còi.



“Có thể là phải đổi nghề rồi?” Gã Béo đoán mò.



Trần Hiểu Khâu hỏi một câu: “Ông ta có phải là ông chủ lớn thật sự của công ty bất động sản đó không?”



“À há!” Tí Còi vỗ đùi một cái, “Đằng sau chuyện này còn có cả vụ đấu đá lẫn nhau trong nội bộ công ty bất động sản nữa? Hừm, cũng có khả năng, ông ta là gián điệp do nhà khác phái tới?”



Mấy người chúng tôi cứ đoán mò một lúc lâu.



Quách Ngọc Khiết hỏi: “Vụ nổ đường ống dẫn nước đó có liên quan gì đến sự việc trước kia không?”



Ai nấy đều im lặng.



Tí Còi nói: “Con ma nào nhàm chán như thế, đem nổ ống nước của cả khu?”



Câu này nghe cũng có lý.



Chúng tôi chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.



Ngày thứ hai đi làm, không khí của cả đơn vị đều rất căng thẳng, nhưng không có nhà báo hay người dân nào đến chặn ở Phòng Di dời chúng tôi cả, tình hình nói chung vẫn chưa phải là tồi tệ nhất.



Tuy nhiên sắc mặt của Trần Hiều Khâu lại rất kém, sau khi thấy chúng tôi đã tới đủ, mới bắt đầu nói: “Ông chủ Hà đó là bị người khác giật dây.”