Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 269 : Mã số 008 - Báo hiệu tử vong (2)
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
“Như vậy đúng là rất đáng sợ. Những người khác có thấy không?”
“Không, vợ của tôi... Vợ của tôi nói chỉ có một con... Lúc đó tôi bị dọa sợ đến hét lên, cầm tay vợ tôi chỉ lên trời, vợ tôi nói chỉ có một con chim thôi có gì đâu… Cô ấy chỉ nhìn thấy một con chim. Sau đó tôi cũng nhìn lại, đúng là chỉ có một con…”
“Lúc anh nhìn lại là lúc nào?”
“Chỉ trong chớp mắt! Chỉ trong chớp mắt mà đàn chim kia liền biến thành một con!”
“Ồ. Vậy vợ chồng anh có tiếp tục đi chùa không?”
“Có có! Nhà cha vợ tôi ở ngay bên cạnh miếu Thành Hoàng, cách hai trạm xe buýt, chúng tôi ngồi xe đến đó. Khi đến cửa, tôi nhìn thấy đám mèo hoang... Trước cửa của miếu có khá nhiều mèo hoang. Mấy con mèo đó cứ nhìn tôi chằm chằm... Vợ tôi bị dọa sợ, kéo tôi nhanh đi thắp hương, còn mời cả nhà sư nhìn cho tôi. Bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì… Tôi quyên tiền, sau đó rút một thẻ xăm… Là Đại Hung… Người giải xăm nói tôi sẽ gặp tai họa máu tanh… Tôi… Chúng tôi liền cầu người đó hóa giải giúp, ông ta nói không có cách nào cả, nói cái gì mà số mạng gì gì đó. Tôi quyên hết tiền vào hòm công đức bên cạnh, cầu xin một lá bùa đã khai quang.”
Sột soạt...
“Đây, là cái này.”
“Ừm. Sau đó thì sao?”
“Sau khi xin bùa xong, chúng tôi liền rời khỏi. Mấy con mèo hoang đó… không biết có phải là vì trời tối không mà không thấy đâu nữa. Chúng tôi trở về nhà của cha mẹ vợ, Uông Uông cũng ngủ rồi. Sau khi ăn cơm xong thì trở về nhà, cả đêm cũng không thấy chuyện gì xảy ra cả. Tôi cho rằng vì cầu được lá bùa nên tốt rồi. Ngày hôm sau, khi đi mua thức ăn trên đường cái, có một chiếc xe xông đến, chạy sát qua mũi của tôi. Tôi suýt nữa thì bị đâm phải, chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất. Chiếc xe đó vẫn tiếp tục xông về phía trước, đụng phải một người đang loạn qua đường… Chỗ đó chỉ cách tôi mười mét thôi, người kia bị đâm trúng rồi, ngực… toàn bộ phần ngực đều bị ép dẹp… máu chảy lênh láng đưới đất...”
“Lúc đó anh cố ý né tránh hay là trùng hợp mà tránh qua được?”
“Không, không có né tránh, chỉ là trùng hợp né qua.”
“Lúc đi có bởi vì chuyện gì ngoài ý muốn mà trì hoãn, đi chậm một vài bước chân hoặc là dừng lại hay không?
“Không… Không có, chỉ là… Chỉ là trùng hợp như vậy...”
“Người gây ra tai nạn và người bị hại kia anh có quen biết không?”
“Từ thứ tư tuần trước đến nay, có nhìn thấy gì nữa không?”
“Không… không có.”
“Vào nửa năm trước, trước khi anh gặp phải điềm báo đầu tiên, có làm qua chuyện đặc biệt gì không?”
“Hả?”
“Những chuyện có liên quan đến thần linh các kiểu, ví dụ như, tiếp xúc với người chết hoặc đi đến nơi từng có người chết không?”
“Không có.”
“Có đi qua các nơi bói toán xem mệnh không? Có đụng chạm phải những thứ như quả cầu thủy tinh gì đó, hay là có mang theo những đồ có tác dụng thần kỳ hay không?”
“Không có, không có.”
“Trong nhà có người thân từng gặp phải tình trạng như anh không?”
“Không...”
“Giọng nói của anh đang rất do dự.”
“Trong ký ức của tôi, hình như có một người...”
“Xin anh cẩn thận nhớ lại một chút.”
“Ông ngoại tôi hình như từng nói qua… Tôi không còn nhớ rõ nữa, nghe được từ hồi còn bé tí… Ông ấy nghe nói ai đó chết rồi, lúc đó… lúc đó ông ấy còn nói, cuối cùng cũng chết rồi, tạo nghiệt gì gì đó. Tôi chỉ nhớ mỗi thế, còn học theo, sau này đi đến nhà người khác chơi, khi nhắc đến người chết các kiểu, liền nói câu này, vì thế mà bị mẹ tôi đánh một trận, còn nói… Tôi… Tôi phải hỏi mẹ tôi chuyện này!”