Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 27 : Diệp thanh và lưu miểu

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Gì vậy?” Tôi chợt nảy ra một dự cảm không tốt.



Giọng nói của Tí Còi rất uể oải, rất bất lực, “Trịnh Tiểu Nhụy kia đã chết bảy năm trước rồi.”



“Hả?...” Tôi thốt lên một âm tiết không ý nghĩa, đột nhiên lại nghĩ đến lời của vị “sếp” kia nói về Trịnh Tiểu Nhụy.



Bảy năm trước, cũng chính là vào năm 15 tuổi, cô gái đó chỉ sống thêm một năm… có phải bởi vì bị “trận bệnh nặng kia” tổn thương sức sống, nên mới không qua khỏi hay không?



“Cô ta chết vì bệnh, nhiều cơ quan bị suy kiệt, hệ miễn dịch sụp đổ, đại khái là như thế… Còn nguyên nhân bệnh thì tìm không ra.” Tí Còi đột nhiên nhỏ giọng, “Có phải bị ma hại chết không nhỉ?”



“Không phải, chuyện của cô ta Thanh Diệp đã giải quyết rồi. Chỉ có điều… cô ta bị dọa hơi nặng, khả năng sẽ không được tốt lắm.” Tôi do dự một lát, không nói ra lời nhận xét đó của “sếp“. Chắc bởi vì trong thâm tâm tôi vẫn còn nghi ngờ về thứ quái dị đó, cũng có thể vì tôi vô ý thức cảm thấy, nếu nói ra những lời đó sẽ có ảnh hưởng không tốt.



“Thế à? Dù sao cô ta đã chết rồi, ba mẹ cô ta cũng không nghe nói gì đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, sau khi tôi đề cập với họ, họ còn muốn tìm người tính sổ nữa kia…” Tí Còi oán trách nói, “Chúng tôi vẫn còn muốn tìm thấy cái phòng nghiên cứu đó đây!”



“Khi đó cô ấy đi cùng với một bạn học, tên là Đoàn Thi Thi, bạn học cùng lớp cấp ba, đồng thời cũng là người tìm đến Thanh Diệp. Hay cậu tìm cô Đoàn Thi Thi đó đi.” Tôi cung cấp thông tin cho Tí Còi.



Tí Còi phấn chấn tinh thần: “Được! Ôi, lại phải đi làm phiền Tiểu Cố rồi!”



Tiểu Cố là cảnh sát thuộc đồn công an, nắm giữ hệ thống mạng lưới của đồn, chúng tôi muốn tìm người đều phải nhờ vả anh ta, gần đây cứ nhờ anh ta tìm người chết, nhưng công việc thì lại không có tí khởi sắc nào, đúng là cũng có hơi ngại ngùng, khó xử.



Tôi và Tí Còi nói thêm đôi câu rồi cúp máy, trở về lại sô pha thì thấy ông Vương đang nhìn vào tôi chằm chằm.



“Thật ngại quá ông Vương à, công việc có chút chuyện nên nói chuyện điện thoại hơi lâu. Lúc nãy mọi người nói đến đâu rồi?” Tôi cười xin lỗi.




Tôi kéo Quách Ngọc Khiết, ra hiệu hôm nay cô ấy dừng lại ở đây thôi.



Chủ nhiệm Mao quan tâm thêm một chút về cuộc sống của ông Vương, rồi sau đó rời khỏi với chúng tôi.



Ra khỏi nhà, chủ nhiệm Mao nói với Quách Ngọc Khiết: “Tiểu Quách à, ông Vương rất cố chấp. Tôi cho các cô số điện thoại của con gái ông ấy vậy, hai người nói chuyện với cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn rất vui khi có người có thể khuyên giải ba cô ấy.” Nói một hồi bà ấy lại trở nên ấp úng, “Ôi, nếu như hai người tìm cách khác, thì có thể tìm một bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với ông ấy không? Đừng bộc lộ thân phận, cứ giả vờ như người bên Văn phòng xử lý di dời nhà ở là được.”



Tôi tò mò hỏi: “Đây là ý của con gái ông ấy?”



“Đúng vậy, hai năm trước đã muốn dẫn ba cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý rồi. Hai người chưa nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của chú Vương đâu, mỗi ngày đều rất bình thường, tối đến đợi bà Vương về nấu cơm, nếu con gái ông ấy không đến đây thì chắc ổng đã chết đói trong nhà từ lâu rồi. Sau đó con gái ông ấy khóc lóc cầu xin ông ấy thì ông ấy mới thừa nhận không còn nhìn thấy bà Vương nữa, nhưng cứ luôn nói bà Vương sẽ trở về. Như thế thì con gái ông ấy không sợ được sao? Đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói phải kiểm tra kỹ nhưng ông Vương lại không chịu, còn nói Tiểu Vương muốn tìm người thôi miên ông, để ông quên đi bà Vương... hai cha con gây gổ một trận. Tiểu Vương cũng nhanh trí, kêu con trai ra ôm lấy chân ông ấy mà khóc, ông Vương mới đồng ý đến chăm cháu vào các kỳ nghỉ đông, nghỉ hè hằng năm. Nếu thật sự cứ ở trong ngồi nhà đó, không biết sẽ còn bị nghẹn thành hình dáng gì nữa.” Chủ nhiệm Mao đồng tình lên tiếng.



Chuyện này vốn bà ấy chưa nói với chúng tôi. Quách Ngọc Khiết nghe xong, con tim lại mềm như sắp tan chảy.



“Vậy để tôi nghĩ cách xem.”



Chúng tôi tạm biệt chủ nhiệm Mao, trở về văn phòng.



Trên đường, tôi nói với Quách Ngọc Khiết, có lẽ ông Vương đã sớm nhận rõ hiện thực nhưng không muốn chấp nhận, tự mình gạt mình. Bây giờ nếu tìm được người hoặc tìm được thi thể, đại hỷ đại bi, e rằng ông Vương đều cũng sẽ không thể chịu nổi được.



“Vậy phải làm sao?” Quách Ngọc Khiết buồn rầu.



“Em đừng nghĩ nữa, có thể tìm được hay không còn chưa biết nữa.” Tôi gọi điện thoại cho Tí Còi, thông báo tin tốt lành ấy cho cậu ta.