Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 273 : Mã số 008 - Báo hiệu tử vong (6)
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
“Ma Cô, anh nghe được cái gì?”
“Ma Cô! Ma Cô!... Linh, tại sao… Cái gì? Sếp, Ma Cô tháo tai nghe xuống, bịt tai lại. Tai anh ấy đang chảy máu. Bây giờ vẫn chảy không ngừng, Linh không phát hiện gì…”
“Cẩn thận! Xe kìa!”
Kít... Ầm!
Xoạt!
Loảng xoảng! Ầm!
Sàn sạt... Sàn sạt...
...
Ngày hôm đó đã xảy ra sự cố giao thông bên ven đường, bị xe phun nước đụng vào, thùng chứa nước của chiếc xe vỡ ra, nước chảy từ bên trong phá vỡ cửa kính, cả xe bị lật nghiêng. Người ủy thác tử vong.
Ngày 29 tháng 12 năm 2001, kết thúc điều tra.
...
Tôi kinh ngạc nhìn dòng cuối cùng được ghi trong hồ sơ.
“Kết thúc điều tra?”
Người ủy thác chết rồi, Diệp Thanh cùng Lưu Miểu đụng phải tai nạn xe cộ, Cổ Mạch cũng xảy ra chuyện, cứ như vậy mà kết thúc điều tra sao?
Tôi lấy điện thoại di động, gọi điện cho Cổ Mạch.
“Lại có chuyện gì nữa?”
Bên Cổ Mạch truyền đến tiếng đang chơi game.
Cảm xúc vừa kích động vừa lo lắng của tôi trước đó dần dần ổn định lại, hỏi: “Người ủy thác của hồ sơ 008, người gặp báo hiệu tử vong đó, cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?”
Đầu kia điện thoại, sau một trận tiếng động, âm thanh của máy chơi game liền dừng lại.
Cổ Mạch trầm mặc rất lâu, mới thở dài một hơi, “Lần đó… Diệp Tử còn đỡ, nhưng Gã Khờ thì suýt chút nữa là mất mạng rồi, tai của tôi bị điếc suốt mấy hôm, chuyện là thế.”
“Chưa đi, lúc Diệp Tử và ông ấy chat bằng video thì tôi nhìn thấy.” Cổ Mạch thành thật trả lời.
Tôi bó tay.
“Được rồi, cậu đừng có nghĩ nhiều làm gì. Chuyện đó xảy ra từ năm 2001 rồi còn gì? Đã trôi qua hai mươi năm rồi, cái người điều khiển kia cũng không biết còn sống không ấy.”
Tôi có chút sợ hãi.
Nếu như Ông Trời chết rồi... Đợi chút, Huyền Thanh Chân Nhân còn nói có một hệ thống nữa.
“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây. Game còn đang đánh dở đây này.” Cổ Mạch vừa dứt lời liền cúp luôn điện thoại.
Tôi vẫn chưa phản ứng kịp, cầm điện thoại di động ngơ ra một lúc lâu.
Một tay Quách Ngọc Khiết đẩy tôi xuống đất, tôi ngã xong mới tỉnh táo lại.
“Quách Ngọc khiết!” Tí Còi hét một tiếng.
“Ôi, thật có lỗi, thật có lỗi.” Quách Ngọc Khiết nhấc tôi đứng dậy.
Tôn nghiêm của đàn ông... Trời ạ...
Tôi chỉ có thể giả vờ như mất trí nhớ.
“Anh Kỳ, anh vừa mới gọi điện cho ông chú kia hả?” Tí Còi nói.
Tôi gật đầu, nói mọi chuyện cho bọn họ nghe.
“Chuyện này thật là...” Một lúc lâu Tí Còi vẫn cười không ngậm miệng lại được.
“Đây là chuyện tốt.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Em thấy đây là chuyện tốt hả?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.
“Độc tài là chuyện xấu, nhưng, kẻ độc tài diệt vong thì đương nhiên là chuyện tốt. Một cái hệ thống tàn nhẫn, cũng tương tự như sự cạnh tranh sinh tồn trong giới tự nhiên thôi, không phân chia tốt xấu. Cả hai thứ cùng lúc xảy ra, là chuyện tốt.” Trần Hiểu Khâu nói.
“Lỡ như hệ thống kia gặp vấn đề nghiêm trọng thì sao?” Gã Béo hỏi.