Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 276 : Khách không mời mà đến

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Người phụ nữ tốn chút thời gian mới bò được từ dưới sàn dậy. Lần này cô ta đã nhớ phải khóa cửa, sau khi đóng cửa còn thuận tay mở luôn đèn. Sau đó cô ta đi vào phòng ngủ nhưng đụng phải bàn trà nên lại ngã xuống, lại bò dậy, đi được hai bước đột nhiên nôn ra.



Người phụ nữ quỳ dưới sàn nôn ra một bãi.



Cô ta nghiêng người nằm trên sàn nghỉ một lát, nhưng lại cảm thấy ghê tởm, chau mày lật người ngồi dậy, giày cao gót dẫm phải một bãi nôn trên sàn nhà, trượt chân một cái.



Người phụ nữ đau đớn rên rỉ, ôm chặt bụng của mình, mơ màng nhìn cái bóng đèn trên đỉnh đầu.



“Ọe!” Cô ta phồng má, ngậm thật chặt miệng, lại cố gắng bò dậy từ dưới đất, chạy vào nhà vệ sinh.



“Ọe! Ọe! Hu… Hu hu hu… Hu… Ọe!”



Người phụ nữ khó chịu đến nỗi khóc lên, mãi hồi lâu sau mới nôn ra hết, vịn vào bồn cầu đứng dậy, xối nước bồn cầu. Sau khi đứng dậy, trọng tâm lại không ổn, lùi ra sau một bước, dựa vào bức tường phía sau, một tay bám vào trên máy giặt.



Trên miệng cô ta còn dính nước miếng, trong đó có một vài sợi màu đỏ.



Tôi không xác định được, sợi màu đỏ này là thứ mà cô ta ăn vào bị nôn ra, hay là…



Người phụ nữ há to miệng, gắng sức ôm chặt bụng, lại không ngừng buồn nôn. Những thứ nôn ra chỉ còn là mật xanh mật vàng.



Tôi nhìn, bỗng nhiên hiểu ra người phụ nữ này làm sao lại chết.



Cô ta co quắp ở bên cạnh cái máy giặt, tuy đang mặc một bộ đồ sang trọng xa xỉ, nhưng mà dáng vẻ của cô ta lại mệt mỏi khốn khổ. Hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, đau đến nỗi không ngừng phát ra tiếng nức nở.



Tôi nhìn mà cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết nên giúp cô ta như thế nào.



Khóe mắt của cô ta chảy ra nước mắt, ánh đèn ngoài phòng khách chiếu lên khuôn mặt của cô ta, khiến cơ thể đang co ro trong nhà vệ sinh tối tăm của cô ta trông có vẻ cực kì yếu đuối mỏng manh.



Tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, đến phòng bên cạnh, thứ tôi thấy được chỉ là một mảnh đen kịt, ngay cả phòng ngủ còn chưa tới được, thì thân thể đã không thể tiến thêm được nữa. Tôi muốn làm ra một chút tiếng động nhưng không thể đụng vào những vật chết ấy. Tôi thay đổi phương hướng, bay lên phía trên, xuyên qua trần nhà đến tầng năm, nhưng mà chỉ có thể dừng bước ở phòng khách. Tôi có thể nhìn thấy được một cặp vợ chồng trung niên ở trong phòng ngủ, nhưng lại không thể làm gì khác. Tiếp tục bay xuống lầu ba, trong phòng khách có người đang ngồi, tôi vui mừng trong lòng kêu lên vài tiếng, nhưng tôi lại giống như là cô hồn dã quỷ không có cách nào để người ta phát hiện, căn bản là không thể làm được gì cả.



Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nước chảy.



Tiếng nước chảy rào rào, tràn ngập lỗ tai.



Quay đầu qua, tôi nhìn thấy cánh cửa tủ ở giữa phòng vệ sinh và nhà bếp mở toang, cái ống nước bị nứt toác đang không ngừng tuôn chảy ra nước thải.



Tôi sững sờ.



Người đang ngồi xem phim ở trong phòng khách kêu lên, sau khi kêu thất thanh, liền oán trách một cách phẫn nộ.
Cạch!



“Không hổ là dụng cụ chuyên nghiệp, dễ dàng quá nhỉ!”



Không, không phải là nguyên nhân đó.



Kẹt xoạt xoạt...



Cửa đã bị mở, nước tích ở trong phòng chảy ra.



Một tia sáng chiếu vào trong.



Tôi nghiêng đầu ngó qua liền nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng của cái máy quay phim, còn có hai thân ảnh một cao một thấp ở ngoài cửa.



“Phòng vệ sinh có lẽ ở bên này.”



Lạch cạch, lạch cạch...



Ào rào rào...



“Biết trước thì đã mang giày rồi.”



Tôi nhớ ra chủ nhân của giọng nói này.



Là cô phóng viên La Giang Nhạn đó!



Cô ta đi đến phía trước, ánh đèn vừa vặn chiếu lên người cô ta.



Chính xác là nữ phóng viên tôi đã nhìn thấy trong video mà Trưởng phòng Mã đem tới!



Tại sao lại là cô ta?



Người phụ nữ đó, không, con ma nữ đó lại muốn làm gì đây?



Tôi nhìn về phía phòng vệ sinh.



La Giang Nhạn đã tiến vào, ánh nhìn của con ma nữ đó liền rơi trên người cô ta, di chuyển theo cô ta.