Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 295 : Lư mạn ninh (1)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


Bữa tối ngọt ngào đến đây thì chấm dứt.



Tôi không thấy được những diễn biến tiếp theo, vì cảnh trong mộng đã nhanh chóng chuyển đổi.



Vừa rồi để cho tôi được thấy màn dạo đầu, dường như muốn ném cho tôi một đòn phủ đầu đầy đau đớn, sau khi đánh một trận như thế xong thì dừng tay lại.



Hồn ma mà tôi đi theo là Lư Mạn Ninh. Mà những điều tôi biết về Lư Mạn Ninh chỉ vỏn vẹn là người mặc Kimono bị hại trước Trần Hiểu Khâu. Bởi vì chiếc áo này đã bị tôi đốt hay nói đúng hơn là Diệp Thanh đốt rồi, cô ta cũng chỉ là bị tai nạn xe gãy chân, suýt chết mà thôi, cuối cùng là được cứu sống. Sau này tôi không mảy may quan tâm đến cô Lư Mạn Ninh này nữa, chỉ xem cô ta như một người thoáng qua trong đời rồi không bao giờ gặp lại.



Tôi làm sao ngờ được lại có một ngày tôi sẽ đi theo Lư Mạn Ninh trong giấc chiêm bao.



Rất tự nhiên, cảnh tiếp theo trong mộng là phòng tập của Học viện Hí kịch. Đội trưởng của câu lạc bộ kịch là Mã Nhất Binh, cùng với em họ của Trần Hiểu Khâu là Lý Nhã Nam cũng có mặt. Lư Mạn Ninh khoác lên người bộ Kimono giết người kia, cô ta nhìn rất hợp khi mặc lên những bộ trang phục của dân tộc khác.



“Đi như thế này đã giống người Nhật chưa?”



Lư Mạn Ninh bước đi một đoạn ngắn bước nhanh, nhỏ kiểu Nhật. Bên cạnh đó có người đang cầm chiếc máy tính bảng, so sánh Lư Mạn Ninh với cô gái Nhật trên mạng, “Nào, phải đi như thế này này, lưng phải thẳng lên nữa.”



Lư Mạn Ninh rướn thẳng lưng lên.



Nếp trước của chiếc Kimono căng chặt, nếp sau lại lỏng hơn. Cây anh đào trên áo ấy khẽ khàng lay động, để lộ ra vài nếp gấp.



Tôi nhìn bộ Kimono đó, lại nhớ đến cái hôm bắt được mụ quỷ già ở Phòng nghiên cứu, kí ức kinh hoàng khi ấy như vừa mới đây, cảm giác chán ghét không khỏi trỗi dậy.



Nhắc đến mới nhớ, hôm ấy là lần đầu tiên tôi nằm mơ, lúc đó tôi cảm thấy như một giấc mơ bình thường, cùng với những giấc mơ bây giờ hoàn toàn không giống nhau. Lúc đó, ắt hẳn năng lực của tôi còn rất yếu, phần lớn chỉ cảm nhận được nỗi sầu khổ của mụ quỷ già khi còn sống. Ngoài điều ấy ra, những nội dung khác đều rất mơ hồ, chẳng rõ ràng gì cả, mà càng nhiều nội dung khác giống như tự động khắc vào kí ức, rồi cứ như vậy tự nhiên biết hết toàn bộ cuộc đời bà ta.



Lư Mạn Ninh lại thử tiếp một vài động tác khác như cúi chào, quỳ ngồi… trên trán dần dần lấm tấm mồ hôi.




Lư Mạn Ninh tỏ vẻ đau đớn, vẻ mặt so với lúc hồn phách lạc trôi trong cõi thần tiên khi nãy giờ đã có vài phần chân thật hơn. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy một khuôn mặt trẻ tuổi.



Cảm xúc trong tôi rối bời.



Bởi vì chàng thanh niên kéo Lư Mạn Ninh lại chính là Chu Khải Uy.



Hai người họ làm sao mà quen nhau, giờ coi như đã rõ.



Lư Mạn Ninh rất nhanh liền hôn mê, được đưa đi cấp cứu. Chu Khải Uy chờ đến khi thầy của Lư Mạn Ninh đến mới chào tạm biệt. Thầy của cô ta hỏi thăm tên tuổi của anh ta và cách liên hệ, muốn sau khi Lư Mạn Ninh tỉnh lại còn nói cho cô một tiếng. Chu Khải Uy hình như cũng muốn biết tình trạng của người mình vừa cứu mạng ra sao, nên đã gật đầu đồng ý.



Xương chân của Lư Mạn Ninh bị gãy, phải phẫu thuật lắp ốc vít cố định lại. Không kịp chờ mẹ dưới quê lên, cũng chẳng kịp nói với Chu Khải Uy một lời cảm ơn, cô đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.



Trong lúc ấy, tai tôi nghe văng vẳng giọng của cô gái.



Không phải chỉ một, mà là của mấy người. Giọng điệu vui vẻ gọi tên Lư Mạn Ninh, cùng đồng thanh nói: “Mau đến đây! Đến đây! Nhanh đến đây đi!”



Cánh hoa anh đào tung bay lả tả, rợp cả trời mây, che kín mặt trời, tựa như một lớp sương mù mang màu máu, phủ kín tầm nhìn của tôi.



Một trận gió lớn nổi lên, tiếng các cô gái và cơn mưa hoa anh đào tan mất. Một cây hoa anh đào xinh đẹp bỗng hiện ra trước mặt.



Vây quanh dưới gốc cây là năm cô gái, họ đều đang đưa tay về phía trước, vẫy tay chậm rãi mà lại rất không được tự nhiên. Nét mặt họ dường như đang mỉm cười hoặc giống như đang đeo mặt nạ, loại mặt nạ màu trắng bệch, mặt mũi đều mờ mờ ảo ảo.



Hoa đào lại rơi, che khuất tầm nhìn của tôi lần nữa. Tai tôi nghe tiếng thở gấp đầy hoảng sợ và hãi hùng của Lư Mạn Ninh. Vừa quay đầu lại, màu hồng trước mắt đã không thấy đâu nữa, tôi nhìn thấy gương mặt Lư Mạn Ninh ướt đẫm mồ hôi.