Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 3 : Mã số 091 - Khuôn mặt quỷ trong nước (3)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Tối hôm đó, anh trai tôi quay về thì ngủ sớm lắm. Sáng ngày hôm sau, anh ấy lại dậy rất sớm. Chúng tôi cùng nhau ăn sáng, rồi khi tôi nhắc đến chuyện tối qua, anh ấy chỉ cười, nói tối qua bị hoa mắt, tự mình hù mình mà thôi. Tôi hỏi anh ấy nhìn thấy gì, anh ấy nói một khuôn mặt trắng toát treo trên cây, cứ thế nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen sâu hoắm như bị móc ra vậy, cứ nhìn anh trân trân. Lúc ấy tôi nghe còn phá lên cười, anh trai tôi cũng ngại ngùng mà cười. Chúng tôi đều cho rằng anh ấy bị hoa mắt… Công viên ấy không có đèn, nhưng có công an trực ban đi tuần, đôi khi bật đèn pin rọi đây rọi đó hoặc có ai đó hút thuốc thì mới có ánh sáng. Anh trai tôi chắc là hoa mắt khi nhìn thấy những thứ ấy. Mấy ngày sau cứ vào ca, tan ca cũng chẳng có chuyện gì… anh trai tôi vẫn hẹn hò với cô gái ấy, hẹn nhau ở công viên. Tối hôm đó… tối hôm đó, anh ấy lại bỏ chạy về trước…”



“Ông ấy lại thấy khuôn mặt đó sao?”



“Đúng vậy, anh ấy lại thấy khuôn mặt đó.”



Cạch!



“Phù… Chàng trai, cậu có hút thuốc không?”



“Dạ không, cảm ơn!”
“Đúng vậy, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy nhìn thấy một khuôn mặt…”



“Không phải đầu người sao?”



“Đầu người… cũng có thể là đầu người đấy. Tôi chưa từng nhìn thấy thứ mà anh ấy nói. Anh ấy luôn nói với tôi đó là một “khuôn mặt”.”



“Ồ. Xin lỗi vì đã ngắt lời ông. Ông nói tiếp đi!”



“Sau đó chúng tôi cùng đến bệnh viện. Mẹ tôi đi bắt số, còn tôi ở lại với anh ấy. Xếp hàng, khám bác sĩ… nhưng anh ấy cứ ngơ ngơ như người mất hồn. Vị bác sĩ đó khá tốt bụng, khuyên anh ấy một hồi, giải thích cho anh rằng bệnh đó rất bình thường, không chết được, còn khẳng định là có thể chữa khỏi. Sau đó chúng tôi lại phải xếp hàng xét nghiệm này nọ… Chúng tôi đi lại trong bệnh viện, đột nhiên anh ấy dừng lại, nhìn chằm chằm vào một bảng thông báo của bệnh viện, chỉ vào một tấm hình rồi bảo muốn vị bác sĩ trong hình khám cho. Tôi và mẹ cùng bu đầu vào xem, vị bác sĩ đó là bác sĩ nhãn khoa, cái gì mà chuyên gia gì đó. Mẹ tôi hỏi anh có chuyện gì, anh không đáp, rồi tự mình chạy đi bốc số. Mẹ tôi đuổi không kịp, chỉ có tôi đuổi theo kịp, hỏi anh có chuyện gì, anh chỉ hừ một tiếng, rồi bắt số, tôi cũng đành chịu, quay qua bảo anh rằng tôi đi tìm mẹ rồi cùng đi khám vị bác sĩ đó. Đưa anh ấy về chỗ ngồi chờ, anh bắt đầu nói chuyện, nói bâng quơ không đầu không đuôi, đại khái là bị bệnh về mắt. Tôi nghĩ, không bị bệnh về mắt thì bắt số khoa mắt làm gì? Phù… Sau đó, tôi tìm thấy mẹ, nghe bà cằn nhằn mấy câu, rồi tôi dẫn bà về khoa mắt. Anh tôi không chịu cho chúng tôi ngồi cạnh, đuổi chúng tôi đi, muốn tự mình đi khám một mình cơ. Khi anh ấy ra khỏi phòng khám, bỗng nhiên lại vội vã bảo muốn đi bốc số khám bệnh ở khoa… thần kinh.