Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 304 : Mã số 037 - Chuyện hồn ma trong ngôi nhà cũ (2)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


“Thật hay giả vậy? Nhỡ đâu tại chú ngủ mơ, tự mình lấy đắp lên mà không biết ấy chứ?”



“Đều đã xảy ra loại chuyện này rồi, chính mắt chị cũng đã thấy, còn nghi ngờ tôi sao? Vả lại tôi có bị mộng du đâu, làm gì có chuyện đi lấy cái chăn liệm mà không biết chứ?”



“Hai người xin bình tĩnh lại. Anh Vương Bân, sau đó thì sao?”



“Nhìn cái chăn liệm mà tôi sợ muốn vỡ mật, đi qua phòng cha tôi nằm nhìn thử, cái chăn đắp lên người ông không còn nữa… Cái chăn đó, tôi… chính tôi tự tay đắp lên cho ông đàng hoàng mà. Tôi lập tức phóng ra tìm người bên dịch vụ tang lễ, thay tôi mời hòa thượng đến tụng kinh. Tôi dặn anh ta phải mời sư thầy cao tay mới được. Tôi đứng đợi họ ở bên trong khu dân cư, khi họ đến nơi thì đưa lên ngay. Trong nhà khi ấy chưa có gì, mấy vị hòa thượng đó tụng kinh suốt một ngày, đến giờ cơm tối thì ra về. Đêm ấy tôi tiếp tục ngủ trong nhà…



“Đã vậy còn ngủ tiếp, tốn vài chục đồng thuê nhà nghỉ mà cũng không muốn bỏ ra sao…”



“Chị nói gì thế? Nếu tôi đã tiếc tiền thì mời hoà thượng làm gì? Mấy hòa thượng đó tụng một ngày mất mấy ngàn chứ ít gì”



“Gì mà mấy ngàn? Mày đừng có lừa người. Tao hỏi thăm rồi, có 500 thôi!”



“500 thì mời hòa thượng gì? Tôi mời là…”



“Mày mời cái gì mà mời! Mấy ông thầy đó cao tay không? Không phải là vẫn có ma sao?”



“Hai vị làm ơn đừng cãi nhau nữa. Chị Vương Đồng, nếu chị có gì muốn nói, trước tiên ghi lại, đợi đến khi anh Vương Bân nói xong, thì chị có thể nói.”



“Tôi vì sao phải…”



“Nếu chị không vui thì cút ra ngoài.”



“Anh! Thái độ gì thế…”
“Vâng!”



“Vậy thì… những loại chuyện kỳ lạ này rất có khả năng là do người cha qua đời chưa bao lâu của ba người gây ra. Ba người có mời người đến cầu siêu cho ông lần nữa không?”



“Mời rồi, làm sao lại không mời cho được? Chúng tôi sau đó có mời người đến lập đàn làm lễ cầu siêu, từ trong chùa lẫn ngoài mộ, đều làm hết, nhưng vẫn chả có tác dụng, trong nhà vẫn cứ có ma. Những người đến xem phòng đều bị đánh chạy ra ngoài, người môi giới gần đó không dám nhận nữa, trong khu dân cư cũng đồn đãi um cả lên.”



“Người đến xem nhà bị đánh? Những hiện tượng kì lạ trong nhà ấy còn tấn công người nữa à?”



“Đúng đó! Có người bị bóng ném trúng, sợ quá bỏ chạy, có người thì bị sào phơi đồ gõ vào đầu, cũng chạy nốt.”



“Ba người khi ở trong nhà không bị tấn công sao?”



“Không, không có.”



“Tôi cũng không.”



“Không hề.”



“Nếu như thế thì xem ra hồn ma này không có ác ý với ba người rồi. Hoặc là có di nguyện gì đó muốn nhờ các anh chị hoàn thành. Chúng tôi có thể đến căn nhà đó xem qua, nếu như xác định được hồn ma đó là cha của các anh chị, thì đây là chuyện trong nhà của mấy người, lúc đó có thể dễ dàng kết nối hơn, cũng là để cho ông Vương được an nghỉ đi đầu thai.”



“Kết nối? Ông ấy là ma đó!”



“Nhưng ông ấy cũng không hề làm hại chị, phải không?”