Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 306 : Mã số 037 - Chuyện hồn ma trong ngôi nhà cũ (4)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


“Chẳng lẽ cha chạy đi chỗ khác?”



“Có thể chạy đi đâu được chứ? Ông ấy đã cả một bó tuổi rồi, chẳng lẽ có con riêng bên ngoài?”



“Cái cô này sao lại…”



“Tôi nói sai hả? Ừ, cha tuổi đã cao thật, nhưng biết đâu đã có con riêng bên ngoài từ lâu rồi.”



“Hai người thôi đi! Cha đã mất rồi, vậy mà hai người còn ở đây nói mấy chuyện tào lao vô căn cứ, có thôi đi không.”



“Mày bớt ở đó diễn vai người tốt đi.”



...



“Tiếp theo phải làm gì? Kiếm người cầu siêu hả?”



“Cả trăm ngàn đồng lận, tôi e là không lo nổi. Việc này nằm ngoài thỏa thuận lúc trước.”



“Vậy anh nói phải làm sao đây!”



“Việc này đâu phải tôi quyết. Để xem chuyên gia người ta nói sao, rồi mình tính tiếp.”



“Tình huống trước mắt, nếu anh chị quyết định cầu siêu, thì chúng tôi sẽ lập tức gọi điện liên hệ người. Còn không thì có thể tiếp tục điều tra, xem thử ông Vương lúc còn sống có thật bị bệnh lú lẫn của người già hay không, hay là sau khi chết hồn ma của ông đã có sự thay đổi.”



“Ý của anh là gì?”



“Trạng thái lúc còn sống và di nguyện của ông có thể có liên quan với nhau. Cũng có khả năng là lúc lâm chung, "ba hồn bảy vía" của ông bị khuyết thiếu gì đó, nên mới dẫn đến trên phương diện tinh thần có chút vấn đề.”



“Anh chỉ nói cái rẻ nhất là được rồi.”



“Cách rẻ nhất, đương nhiên là anh chị đi đáp ứng thỏa mãn di nguyện của ông Vương.”



“Tiếp tục điều tra thì tốn bao nhiêu tiền?”



“Dựa theo bảng giá thôi.”
Ngày 14 tháng 9 năm 2006, nhận được điện thoại của người ủy thác. File ghi âm 037200609141125.wav



“Xin chào anh Vương Ngạn, có việc gì thế?”



“Nói với họ, báo mấy thầy kia đừng đến nữa. Vương Bân, tao nói cho mày biết, việc này giải quyết không xong, mày đừng hòng đem nhà đi bán!”



“Là chị Vương Đồng?”



“Bán hay không, không đến lượt chị quyết định.”



“Xấu hổ quá! Người các anh mời đến tạm thời không cần nữa. Chúng tôi chưa sẵn sàng cầu siêu.”



“Vương Ngạn, anh nói lăng nhăng gì đó? Đưa điện thoại cho tôi. Tiền cầu siêu một mình tôi trả, anh chị không đồng ý cũng vô ích.”



Bốp bốp!



Sột soạt!



“Mày bỏ tiền cũng vô dụng thôi, hôm nay tụi tao nằm lì ở đây. Vương Bân, tao nói cho mày biết, kế sách của mày hoàn hảo quá nhỉ, tao và anh hai đã điều tra rồi, cái giấy chứng nhận nhà đất đó là giả! Mày thật tài ba, dám làm giấy giả, lừa tụi tao bỏ tiền ra tìm đến cái phòng nghiên cứu gì đó, lập đàn cúng tế. Ngôi nhà thoáng cái đã rao bán, chẳng thấy phần tụi tao đâu. Mày không cần nhiều lời nữa, tiền phí của phòng nghiên cứu kia tụi tao không trả.”



“Hai người không trả thì tôi trả. Còn cản trở nữa là tôi báo cảnh sát đó.”



“Báo đi, mày có bản lãnh thì báo đi.”



“Nếu các anh chị đổi ý, chúng tôi sẽ báo với bên kia không cần đến nữa.”



“Để họ đến, tôi trả tiền.”



“Lúc mẹ bệnh sao không thấy mày rộng lượng như thế, giờ lập đàn cầu siêu cho cha thì mày bỗng trở nên tích cực nhỉ. Hay là kiếm được người mua rồi, nên mới hào phóng như vậy, hèn gì hai hôm trước mò đến tụi tao nói bằng lòng bỏ tiền ra.”



“Vương Bân, việc làm lần này của mày quả thật quá xảo trá. Đã đồng ý nhà bán xong tiền chia đều cho tụi tao, nhưng ngay từ lúc đầu mày đã tính toán với tụi tao rồi. Nếu mày bây giờ không đổi ý, thì tụi tao tìm đến Cục nhà đất đăng kí quyền sở hữu ổn thỏa, lúc đó mày có thể tiếp tục rao bán nhà nữa không. Không những thế, căn nhà này, cả đời mày đừng hòng nghĩ đến chuyện bán nó nữa.



“Anh nói tôi xảo trá, anh thì không có chắc? Chuyện anh hại chết mẹ, mà vẫn tỏ ra như không có gì thì sao?”