Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 310 : Mã số 069 - Cho thuê bạn gái (1)
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Mã số sự kiện: 069
Tên sự kiện: Cho thuê bạn gái
Người ủy thác: Hà Nguyên
Giới tính: Nam
Tuổi: 29
Nghề nghiệp: Nhân viên công ty
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ: số nhà XXX, số XXX đường Thiên Bảo, thành phố Dân Khánh
“Có… có... cô ta… tôi gặp lại cô ta đúng vào giờ cơm. Đánh mạt chược cả buổi chiều, mà đầu tôi vẫn không quên được chuyện cái tay của cô ta, bị thua liền mấy ván. Bà con trong nhà còn cười bảo tôi đang nhớ cô ta. Cô tôi đẩy cô ta đến bênh cạnh tôi, người sát người, tôi muốn nhìn cánh tay của cô ta mà cũng không nhìn được. Nhưng đến giờ cơm, mọi người ngồi quanh chiếc bàn tròn, cô ta ngồi kế bên tôi, cầm đũa gắp thức ăn, tôi liền nhìn thấy… Tay của cô ta, ôi… Tay đang thật sự… chảy ra, mà giờ còn nghiêm trọng hơn nữa. Hai đầu ngón tay của cô ta đã không còn nữa, chỉ còn một mớ gì đó dính trên bàn tay, giống như một cái nhọt vậy. Cô ta đã như vậy nhưng vẫn dùng được đũa. Khi đưa tay ra, cái thứ màu trắng trắng ấy lại rớt ra, rơi vào…, rơi vào thức ăn… tôi… tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Cánh tay đó của cô ta cũng đổi màu luôn, vốn dĩ là màu da khỏe mạnh, bây giờ trắng bóc như tuyết. Hơn nữa chỉ có tôi nhìn thấy, mà bọn họ thì lại không thấy gì. Những thứ đó khi nhỏ vào thức ăn lập tức giống như biến mất, không thấy đâu nữa. Tôi không thể ăn nổi tiếp, trong lòng rất sợ hãi, chỉ muốn gọi cô ta lại rồi đưa cô ta đi, cô ta vừa quay qua nhìn tôi thì… ôi… ôi…”
“Anh Hà, anh ổn chứ?”
“Cô ta vừa nhìn qua… vừa nhìn qua… một bên mặt… tôi thấy… một bên mặt chảy xệ xuống, như một cây nến nóng đang chảy vậy… tròng mắt nhô ra cũng đang tan chảy, tôi… tôi… sợ muốn rớt cả đũa. Người nhà vẫn cứ trêu cười, bảo tôi là lo nhìn cô ta đến nỗi mê mẩn tâm hồn. Khi ấy tôi thật sự rất hoảng sợ, ấy vậy mà họ cứ như bị mù hay sao ấy, không thấy được sự biến đổi của cô ta, cũng không hiểu được vẻ mặt của tôi. Tôi cảm thấy nghi ngờ, nghi là chính mình có vấn đề rồi… không phải cô ta có vấn đề, mà là tôi, cho nên chỉ có mình tôi không được bình thường thôi. Tôi kiếm cớ rời khỏi bàn ăn, cầm điện thoại lên mạng tìm cái trang môi giới đó. Tôi vẫn chưa dám nói việc cô ta đang tan chảy… mà chỉ nói là xảy ra chuyện rồi. Bộ phận chăm sóc khách hàng bên ấy trong chốc lát đã phản hồi, trích dẫn một điều khoản trong hợp đồng, đó là không thể để cô ta đến gần nguồn nhiệt. Tôi mụ mị cả người. Đến khi nhìn lại màn hình thì thấy avata anh nhân viên ấy đã trở thành màu xám, gửi tin nhắn đi thì hệ thống báo lỗi, bị thoát ra khỏi giao diện chăm sóc khách hàng. Trang môi giới đó cũng không thấy đâu nữa… trang đó biến mất, đơn đặt hàng của tôi cũng bốc hơi… tra tới tra lui vẫn không tìm ra được…”
“Thế anh có liên hệ với nhân viên thường trực của trang môi giới online đó không?”
“Có, nhưng không phải lúc đó, sau khi trở lại thành phố mới tìm cách liên hệ qua mạng, nhưng vẫn không tìm được…”
“Trong thời gian ở quê, cô Lý Đào mà anh thuê vẫn liên tục tan chảy à?”
“Vâng… tiếp tục… tan chảy, bắt đầu từ tay và đầu, sau đó đến chân cũng chảy… tích tụ lại trên mặt đất. Đến ngày rời đi, cô ta… giống như một… một bãi đèn cầy… trên đất. Cha mẹ tôi còn… còn đứng nói trước không khí là tạm biệt cô ta, hẹn dịp khác quay lại chơi. Hơn nữa, sau khi cô ta mất tay, mất đầu thì hoàn toàn không giống người nữa, không ăn không uống, không đi vệ sinh, thế mà cha mẹ tôi vẫn không cảm thấy khác thường gì hết. Cha mẹ tôi cũng không thấy ăn uống nữa, dù tôi thấy rất đói bụng rồi, thế mà ba mẹ tôi vẫn không biết gì, cứ trêu mấy ngày qua ăn nhiều quá, bị chướng bụng rồi. Cô ta ngồi ngay bên cạnh, đầu đã mất, nhưng thân thể… thân thể cũng như phủ lên một tầng sáp nến trắng toát, cứ thế đung đưa, giống như đang cười vậy…”