Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 312 : Mã số 069 - Cho thuê bạn gái (3)

Ngày đăng: 16:44 30/04/20


“Thuê bao không có thật, nhưng mà lúc trước đâu có như thế!”



“Bây giờ có thể làm phiền ông cho chúng tôi xem bản photo chứng minh thư của ông ta được không? Nếu như chúng tôi không tìm được người thì sau này báo cảnh sát tìm cũng sẽ cần sự hợp tác của ông. Nếu tự chúng tôi có thể giải quyết được mà không cần thông qua cảnh sát, vậy thì đó là chuyện tốt nhất.”



“Việc này… thôi được rồi, tôi đi lấy bản hợp đồng ấy.”



...



“Chính là cái này đây!”



“Kim Hào, là cái chứng minh thư này à? Ông có tư liệu nào về người nhà ông ta không?”



“Không có.”



“Hình ảnh cũng không à?”



“Không.”



“Cảm ơn ông!”



...



Đính kèm: 1 Bản photo chứng minh thư của Kim Hào.



Ngày 5 tháng 3 năm 2010, xác nhận hàng mẫu của mã số 069201103034 là loại dầu xác chết được tinh chế đặc biệt dùng để chế tạo hình nộm người chết.




“Vâng, ông ấy… Tôi quen ông ấy lúc ở xưởng, ông ấy không phải được điều đến, mà do một bác thợ cả giới thiệu vào. Tay nghề rất giỏi, nghe đâu là nghề gia truyền, đã mấy đời làm điêu khắc. Xưởng của chúng tôi lúc trước hầu hết là làm thủ công, có điều làm việc theo mô hình dây chuyền. Trừ ông thợ cả ra, ông ấy là giỏi nhất ở đó, có thể tự mình hoàn thành một tác phẩm, không giống với các loại sản phẩm theo lô mà chúng tôi làm ra. Tôi đã từng xem qua con búp bê ông ấy làm cho con gái mình, còn đẹp hơn cả khắc hoa, gà, cá và côn trùng nữa, giống như đúc.”



“Ông ấy có từng làm qua các sản phẩm đặc biệt nào không? Ví dụ như tác phẩm điêu khắc người thật, hoặc lớn hoặc nhỏ chẳng hạn?”



“Cái này à… tôi có xem qua một bức. Giống y người thật, đặt ở trong nhà, là một ông lão. Nghe nói dựa vào hình dạng của ông già ông ấy, giống người thật y như đúc. Tựa như loại… loại mà báo hay đưa tin ấy, mô phỏng rất nhiều danh nhân… rất nhiều ngôi sao… gọi là gì nhỉ, tôi nhất thời không nhớ nổi…”



“Tượng sáp phải không?”



“Đúng đúng… tượng sáp, giống tượng sáp. Cực kì giống người thật, nhưng da và mắt nhìn hơi trắng quá, có chút giả. Nói thật, hôm đó đến nhà ông ấy chơi, thấy ông lão đang ngồi, tôi cứ tưởng người thật, còn lại chào hỏi nữa chứ. Tôi bị dọa cho một trận, Sầm Dật Lâm cũng cảm thấy ngại vì chuyện ấy. Vợ và con gái ông ấy cũng gan thật, cái tượng sáp như thế để trong nhà mà không cảm thấy khó chịu. Ông lão ấy còn ngồi trên sân thượng tắm nắng nữa cơ. Tôi thấy, cái ông Sầm Dật Lâm ấy có gì đó là lạ. Sau này ông ấy bỏ việc nên không gặp nữa.”



“Trước lúc bỏ việc, ông ấy có nói gì với ông không?”



“Có nói sơ qua là do cần đi thành phố lớn để khám bệnh. Ông ấy hình như bị ung thư gan giai đoạn đầu, nhưng ông ấy vẫn muốn kiếm cái bệnh viện tốt tốt để điệu trị, cũng không thể làm việc nặng nữa. Sau này do không liên lạc nữa, nên tôi cũng chẳng biết giờ sao rồi.”



“Chỗ ông ấy từng sống ông còn nhớ không?”



“Nhớ chứ, nhưng căn nhà đó bị ông ấy bán mất rồi. Tôi từng có một năm hay qua lại chỗ đó, thấy đã thay chủ rồi.



“Thế ông có biết quê quán ông ấy ở đâu không?”



“Việc này trái lại chẳng bao giờ nghe ông ấy nhắc đến. Gia đình ông ấy đúng ra là không còn ai nữa cả. Ý tôi là trừ vợ và con gái ông ấy ra thì đâu còn ai đâu. Còn bà con bên phía vợ ông ấy vẫn có qua lại đấy.”



“Cảm ơn ông.”