Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 316 : Trao đổi
Ngày đăng: 16:44 30/04/20
Lúc bây giờ, tôi chỉ biết há mồm trợn mắt mà nhìn cảnh tượng ấy, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.
Tuy đã trải qua rất nhiều cảnh mộng, biết rõ cái thế giới này hoàn toàn không yên bình, có khi trước đây đi trên đường, nói không chừng tôi đã từng chạm phải một con ma nào đó, nhưng cứ như thế này mà tận mắt chứng kiến cảnh tượng một con ma bị xe ô tô đâm qua đâm lại, cũng thực sự có chút khó mà chịu nổi. Bị tông nhiều lần mà con ma đó không mảy may hề hấn gì, nhưng cánh tay của Đào Chính lại chỉ còn chút nữa là bị kéo đứt, tôi dựng hết cả tóc gáy, rất lâu cũng không dám động đậy gì. Tôi có chút không phân biệt được bản thân đồng cảm với Đào Chính, vì cậu ta cảm thấy đau; hay là nên đồng cảm với con ma nữa, dường như vừa nãy thò ra ngoài rồi bị va đập liên tục không phải là con ma kia, mà là chính bản thân tôi.
Tài xế xuống xe đi về băng ghế sau, mở cửa xe ra xem xét tình trạng của Đào Chính. Cửa xe mở ra, thân thể con ma gác ngang qua cửa sổ xe cũng bị kéo ra. Tài xế không thấy được nó, nhưng phát hiện cảm giác kẹt kẹt lúc mở cửa xe, còn xoay đầu lại xem thử. Anh ta không biết trước mặt mình là một bầy ma đang đùn nhau thành một đống, chen chúc trong xe của mình. Anh ta thò người vào trong, chỉ còn cách con ma gần nhất chưa tới 1cm, nhưng không chạm vào Đào Chính, hình như có chút kiêng dè.
“Anh à, anh không sao chứ?”
Đào Chính thở hổn hển, che cánh tay mình lại rồi cố gắng nói một câu: “Không sao.”
Tài xế yên lặng, hình như còn đang do dự gì đó.
“Tôi không sao, vừa nãy… vừa này bị đụng một cái. Anh có thể… có thể mua giúp tôi một chai nước không?”
Đào Chính rướn cổ ra khỏi đám ma, thò tay lấy ví tiền, rút ra tờ 100 đồng đưa cho tài xế. Bên đường có tiệm tạp hóa, mua nước cũng khá tiện.
Tài xế chần chừ giây lát, nhận tiền rồi đóng cửa xe lại. Động tác này của anh ta, lại làm đẩy mạnh thân thể của lũ ma khiến cho Đào Chính lại bị chèn cho một phát. Tài xế rút chìa khóa xe ra, sau đó mới chạy về phía tiệm tạp hóa.
Đào Chính hít một hơi cố nhịn đau, lôi con ma lúc nãy bị đẩy ra ngoài cửa sổ vào trong. Tôi không biết cái này có được tính là “đi một ngày đàng học một sàng khôn” không nữa, vì Đào Chính chọn lựa thà để cho mấy con mà chèn ép mình, cũng còn tốt hơn là lại trải qua chuyện tai nạn xe cộ vừa nãy.
Nhưng thân thể Đào Chính vẫn còn nằm trên mặt đất, bị linh hồn của chính mình dẫm lên.
Cảm xúc trong tôi bây giờ thật phức tạp. Từ lâu tôi đã biết Đào Chính sẽ chết, cũng hiểu là mình chẳng có cách nào ngăn cản được, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh cậu ta chết thế này, tôi vẫn cảm thấy hơi xót xa trong lòng.
Nhưng lũ ma kia không có cái tâm trạng như tôi, cũng cùng lúc ấy, chúng thò tay ra nắm lấy vong hồn Đào Chính, kéo rồi lôi cậu ta đi về phía trước.
Thân phận hai bên như đang trao đổi cho nhau, lúc trước chính thân thể còn sống của Đào Chính kéo chúng đi, bây giờ thì chúng lôi linh hồn của cậu ta.
Thành ma rồi, đương nhiên không còn lo bị người khác phát hiện. Cả đám tiếp tục đi thẳng vào thôn Sáu Công Nông, qua cổng chính, bảo vệ cổng chẳng hay biết gì cả.
Bên trong khu thôn Sáu Công Nông rất yên ắng, không có con ma nào khác đi ra, thậm chí chẳng có con ma nào đứng trên khung cửa sổ xem cảnh tượng náo nhiệt này.
Trong lũ ma ấy, trừ Đào Hải ra thì có lẽ chẳng có ai chết ở mảnh đất thôn Sáu Công Nông này, chí ít thì mấy con ma ăn mặc theo lối cổ trang xa xưa kia chắc chắn không phải chết ở đây. Huyền Thanh Chân Nhân từng nói, cái Tụ Âm Bồn ấy là từ nơi khác di chuyển đến thôn Sáu Công Nông, bọn chúng ắt hẳn là do cái bồn kia đem đến đây, dường như cũng vì vậy mà chúng có quyền đi vào khu dân cư, chứ không bị cản trở như Lư Mạn Ninh.
Tôi không ngăn được dòng ký ức về mấy con ma thời cổ đại mà Chu Khải Uy nhìn thấy. Nếu thế, thì không nhất thiết là mấy con ma đó chết ở đây, mà có khả năng là vì nguyên nhân khác khiến chúng có được “giấy thông hành”.
Trong lúc tôi đang mải suy tư thì mấy con ma đã đến trước gian nhà đó.