Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 325 : Video tin tức

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Tí Còi quay đầu sang, gọi một tiếng: “Gã Béo, cậu sao thế? Dường như cả buổi sáng đều không tập trung?”



Gã Béo thốt lên một tiếng “À” giống như vừa tỉnh dậy từ trong mơ.



“Cậu sao vậy hả?” Tí Còi lại hỏi, rồi cười xấu xa, “Sợ rồi sao?”



“Nói cứ như là bản thân anh không sợ vậy.” Quách Ngọc Khiết châm chọc.



Tí Còi xấu hổ, ho khan môt tiếng rồi lảng sang chuyện khác, “Gã Béo, có gì thì cậu cứ nói. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào là vấn đề tình cảm với Tiết Tĩnh Duyệt sao?”



Quách Ngọc Khiết bỗng dưng hào hứng, vội vàng chạy tới tới bên cạnh Gã Béo, mắt mở to.



Gã Béo lắc đầu, “Không phải chuyện đó… là tôi… Sáng nay tôi ăn sáng ở một quán ăn trước cửa nhà, lần trước cũng có nói rồi mà.”



Mấy người chúng tôi gật đầu răm rắp, giống như đang nghe kể chuyện, vô cùng chăm chú.



Gã Béo nói tiếp: “Sáng nay tôi lại nhìn thấy được một tin, chính là tin ở công viên Cây Xanh có một đứa bé rớt xuống nước. Bây giờ thì thi thể đã được vớt lên rồi.”



“Cậu đã nhìn thấy ma sao?” Tí Còi hoảng hốt, rụt cổ lại, gượng cười nói, “Công viên Cây Xanh không có liên quan gì với chúng ra. Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi. Cậu nhìn cái ông chú Cổ Mạch kia xem, không chừng là ngày nào anh ta cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết đó, nhưng chẳng phải là ngày nào anh ta cũng ăn chơi như thường đó sao?”



Gã Béo ngập ngừng nói: “Hình như thứ mà tôi nhìn thấy không phải là ma.”



“Không phải ma thì là gì?” Quách Ngọc Khiết tò mò, “Không lẽ là yêu quái?”



Gã Béo lắc đầu, “Cũng không phải. Bản tin nói là có một em bé rớt xuống nước, nhưng những gì tôi thấy là hai người. Nhân viên cứu hộ vớt lên hai thi thể.”



“Vậy chắc là nói nhầm đúng không?” Tí Còi nghe thấy không phải ma thì trong lòng nhẹ nhõm hơn rồi.



“Không phải nói nhầm, hình như là... những người khác không nhìn thấy thi thể đó. Ngoài người đọc bản tin, thì những nhân viên cứu hộ cũng nói là chỉ vớt được thi thể đứa trẻ mất tích hôm qua.” Gã Béo nói.



Tôi lên tiếng: “Có khi nào thứ mà cậu nhìn thấy không phải là thi thể mà là ma không?”



Gã Béo đã mở mắt âm dương rồi mà, lần trước trong đoạn băng camera giám sát, có một đống ma quỷ đeo bám trên người Đào Chính, Gã Béo cũng nhìn thấy được. Lần này lại nhìn thấy ma thì cũng không có gì lạ cả.



Có lẽ ma và xác chết không dễ phân biệt. Đều trông rất thê thảm, không có nhịp tim, không có hô hấp. Nếu như không cử động thì ai mà biết đó là ma hay là xác chết chứ?



Gã Béo nhớ lại, “Có thể là tôi đã nhìn nhầm rồi... chỗ đó, trên bản tin nói là hình như trước kia ở đó cũng từng có người gặp nạn rồi.”
“Cứ tiếp tục như vậy?” Gã Béo đoán.



Tôi tưởng tượng một chút, vậy chẳng phải là một phiên bản giống như trường hợp của blingbling sao? Blingbling là cố định hàng năm chết một người, còn ao nước của công viên Cây Xanh này thì sao?



“Như vậy không tốt lắm...” Quách Ngọc Khiết nổi lòng thông cảm.



Chúng tôi đều im lặng.



Chỗ công viên Cây Xanh chỉ là một ao nước, không phải là dòng sông chảy xiết. Nếu như có ma da thì cũng sẽ bị nhốt lại trong ao nước. Xét từ một mức độ nào đó thì đây được coi là sự trói buộc linh hồn, không thể chạy mất được. Đổi lại là người của Thanh Diệp, nếu như có lòng, xả hết nước ra, chỉ cần một cú đấm của Diệp Thanh thì có thể giải quyết được chuyện này, giải trừ hậu họa.



“Nhưng giờ phải làm sao?” Gã Béo xoay đầu nhìn vào màn hình máy tính, kéo thanh tua nội dung trở về, “Chúng ta chỉ nhìn thấy được chứ đâu thể bắt được ma.”



“Mời hòa thượng về cúng thì sao?” Quách Ngọc Khiết đưa ra đề nghị.



Về mặt này thì chúng tôi thật sự không có cách nào.



Gã Béo chỉ có mắt âm dương, tôi thì chỉ có khả năng quan sát quá khứ của con ma, muốn giải quyết được con ma thì thật sự là khó khăn chồng chất.



Con chuột của Gã Béo đã tua xong nội dung, video chạy lại từ đầu.



Tôi nhìn sang mảng bèo tấm kia, đột nhiên cảm giác đầu tê rần rần, cả người nổi hết cả da gà.



Gã Béo cũng cứng đờ, lắp bắp gọi “Anh... anh... anh Kỳ...”



“Tôi thấy rồi...” Tôi khó khăn lên tiếng.



“Thấy gì?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



Trần Hiểu Khâu nói với vẻ mặt kinh ngạc “Chẳng lẽ chỗ đó...”



“Rất nhiều... rất nhiều ma...” Tôi lắp bắp.



Trong đám bèo đó, tôi nhìn thấy mười mấy cặp mắt, tất cả đều đang nhìn chăm chú vào chiếc thuyền cứu hộ, mắt không hề chớp lấy một cái. Chúng lần lượt chìm xuống dưới nước, không gây ra một gợn sóng nào.



Bèo tấm trôi nổi nhẹ nhàng trên mặt nước, ánh mặt trời chiếu lên trên ao nước, mặt nước phản chiếu lấp lánh, bèo tấm xanh ngắt một màu.