Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 329 : Yiyi (3)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


Hôm nay công viên Cây Xanh vẫn mở cửa như thường, nhưng khu vực xung quanh ao nước đã bị cảnh sát phong tỏa.



Có Trần Hiểu Khâu dẫn đường nên chúng tôi cũng có thể vào được trong khu vực xả nước.



Trần Dật Hàm đã có mặt ở đó, anh ta còn bước tới mấy bước đón chúng tôi.



Tôi dồn sự chú ý lên người Cổ Mạch. Cho dù Cổ Mạch nghe được âm thanh, nhưng không nói gì cả, vậy chắc ít ra cũng sẽ có biểu cảm gì đó. Tôi muốn xem thử anh ta có biểu cảm nào không.



Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới đó là Cổ Mạch bình thản từ đầu tới cuối, không nhếch mắt, chân mày cũng không hề nhếch lên lấy một cái, khiến người ta không nhìn ra được gì cả.



Trần Dật Hàm cũng biết khả năng của Cổ Mạch, nhưng anh ta không quanh co như tôi mà hỏi thẳng luôn: “Anh có nghe được gì không?”



Cổ Mạch nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người của một người đàn ông đứng cách ao nước khoảng ba, bốn mét.



Trần Dật Hàm cũng nhìn sang bên đó, nói: “Đó là Điền Minh Xuân. Trên người anh ta phát ra âm thanh sao?”



“Không có. Tôi chỉ muốn xác định lại một chút thôi. Lỡ như có gì đó thì có thể đẩy anh ta ra thử.” Cổ Mạch trả lời khá lạnh nhạt.



“Anh nghĩ Điền Dịch Phàm biến thành ma, là do anh ta sao?” Tôi kinh ngạc.



“Không loại trừ khả năng này. Cho dù trước kia không phải, nhưng anh ta có thể thấy được giấc mơ của cậu rồi, vậy thì không chừng đứa bé kia cũng có thể. Nếu thế khả năng này càng lớn hơn.” Cổ Mạch lên tiếng giải thích một câu.



“Theo như anh nói, thì những con ma nữ kia...” Tôi run lên.



“Để xem tình hình thế nào đã.” Cổ Mạch nhìn sang phía ao nước, “Vẫn chưa xả nước sao?”



“Sắp xả rồi.” Trần Dật Hàm cũng chỉ tới chào hỏi chúng tôi một tiếng, một Cục trưởng Cục Cảnh sát như anh ấy đích thân giám sát việc này, đương nhiên các cơ quan công an cũng sẽ rất coi trọng việc này. Giám đốc công viên cũng tới, cứ liên tục liếc sang phía chúng tôi.



Trần Hiểu Khâu chưa mở mắt âm dương, không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì nên hỏi tôi và Gã Béo.



Tôi và Gã Béo đều lắc đầu.



Lúc này tôi nhìn sang thì thấy mặt nước phẳng lặng. Trong giấc mơ, ao nước bị bèo tấm che phủ hoàn toàn, nhưng thực tế lúc này, mặt nước chỉ có một góc là bị bèo tấm che phủ thôi.



Trong video bản tin, cũng có hai cái đầu ma đột nhiên nhô lên giữa một mảng bèo tấm như thế này.



Tôi đặt sự chú ý vào đám bèo tấm kia.



Bắt đầu xả nước rồi.
“Cậu ngây ra đó là gì hả?” Giám đốc công viên khó chịu ra mặt.



“Lúc nãy có vật gì đó kéo tôi một cái!” Người nhân viên kia đột nhiên hét lên, “Thật đó! Không phải tôi không cầm chắc, mà là bị thứ gì đó kéo một cái!”



Mọi người nhìn nhau.



“Dưới ao không có cá lớn đâu nhỉ?” Giám đốc công viên hỏi một cách nghi ngờ.



“Chắc không có đâu. Nửa năm trước có dọn ao, không thấy có cá lớn.” Bên cạnh có người lên tiếng nhưng cũng không chắc chắn.



Tôi nhìn sang Cổ Mạch.



Vẻ mặt Cổ Mạch có chút u ám, một lúc lâu sau mới nói, “Hay là đổ xăng đốt đi.”



Tôi không nói gì, nhưng cũng cũng hiểu ý của Cổ Mạch đôi chút.



“Là đốt đám bèo tấm kia sao?” Gã Béo hỏi nhỏ.



Cổ Mạch gật đầu. “Cùng lắm là trốn ở phía dưới đó. Đốt là biện pháp an toàn đơn giản nhất.”



Nhưng chuyện này phải nói thế nào nhỉ? Xả nước, trục vớt còn có thể giải thích là nhằm để kiếm người, hoặc là tìm thi thể. Còn đốt cháy ao nước, việc này cho dù mở mắt nói bừa cũng không nói ra được điểm hợp lý.



“Dịch Dịch... là Dịch Dịch!” Điền Minh Xuân vốn đang trong trạng thái đờ đẫn bỗng nhảy ra.



Cũng không có ai ngăn anh ta lại, anh ta cứ vừa gọi tên con trai như vậy rồi nhảy xuống ao, bơi thẳng về phía đám bèo tấm kia.



“Mau kéo người lên!” Giám đốc công viên hét lớn.



“Không xong rồi!” Cổ Mạch cũng hét lớn.



Cổ Mạch vừa dứt lời, thì tôi có cảm giác ao nước có sự biến đổi.



Vốn dĩ tôi vẫn chưa phát hiện ra trong ao nước có âm khí, nhưng lúc này, tôi nhìn thấy dưới chỗ sâu của ao bỗng trở nên tối hơn một chút.



Cho dù là ở trong giấc mơ, khi nhìn thấy lũ ma nữ kia, tôi cũng không cảm nhận được âm khí mãnh liệt như vậy. Suy xét kỹ thì thấy thực ra âm khí của lũ ma nữ kia không hề nặng.



Tôi vừa nhận ra được điều này thì nhìn thấy Điền Minh Xuân đã bơi đến chỗ bèo tấm. Cơ thể anh ta bị kéo chìm mạnh xuống dưới, biến mất khỏi mặt nước.