Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 331 : Yiyi (5)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Công viên đã nuôi gì ở đó?” Trần Hiểu Khâu hỏi.



“Đã cho người đi dò hỏi rồi.” Trần Dật Hàm dựa lưng ra sau ghế, đưa mắt nhìn Cổ Mạch.



Cổ Mạch làm ra vẻ vô tội, “Tôi thật sự chỉ nghe được nhiêu đó thôi. Âm thanh đó, tôi chắc chắn không phải là tiếng kêu của động vật.”



“Không phải tiếng kêu động vật thì là gì?” Trần Dật Hàm hỏi.



“Sao tôi biết được?” Cổ Mạch lấy làm khó chịu, lát sau thì thấp giọng nói “Có thể là giống như tôi nói trước đó, con vẹt học nói.”



“Con vẹt? Trong ao nước sao?” Gã Béo kinh ngạc.



“Chỉ là ví dụ thôi. Không nhất thiết chỉ có vẹt mới học nói mà.” Cổ Mạch nói một cách khinh bỉ.



“Ý của anh là thứ đó học phát âm từ YiYi. Vốn dĩ nó không biết nói?” Trần Dật Hàm đã hiểu ý của Cổ Mạch.



“Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Nhưng thật ra cứ đoán già đoán non như vậy cũng không có ích gì. Hoặc là thằng nhóc này cứ tiếp tục mơ về chuyện của đứa bé, hoặc là dứt khoác đốt đám bèo tấm kia đi rồi đốt cạn nước trong ao thử xem sao.” Cổ Mạch nói.



“Đốt cạn nước trong ao á?” Trần Dật Hàm nhướng mày.



Đây không phải là câu nghi vấn mà là sự châm biếm của Trần Dật Hàm.



Cổ Mạch phẩy tay, “Chuyện này không nằm trong chuyên ngành của tôi, tôi chỉ phán đoán theo tình hình thực tế thôi.”



Tôi nghe mà suýt chút nữa bị không khí làm cho sặc luôn. Cổ Mạch dám nói thật luôn cơ đấy, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Trần Dật Hàm. Không biết là anh ta gan to hay là dây thần kinh bự hay là da mặt dày? Có lẽ là có cả ba, hơn nữa còn ở cấp độ cao nhất.



Trần Dật Hàm không tức giận mà lờ đi những lời này của Cổ Mạch, quay sang nói với tôi: “Chuyện phong tỏa chỉ có thể duy trì được khoảng một tuần, tốt nhất cậu nên giải quyết trong vòng một tuần.”
Tôi thả lỏng đầu óc, sau đó suy nghĩ về chuyện của Điền Dịch Phàm, nghĩ tới Điền Minh Xuân, nghĩ tới cái ao nước, dường như là đang cố chấp muốn nhớ lại giấc mơ lần trước, hồ sơ của Thanh Diệp, và những chuyện đã trải qua hôm nay.



Tôi không thể ngủ được, trong lòng lo lắng sốt ruột, nhưng càng sốt ruột thì lại càng không thể đi vào trong giấc mơ.



Cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi, ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, tốc độ nhớ lại cũng trở nên chậm chạp, hơn nữa thứ tự cũng bắt đầu lộn xộn, người và vật đan xen loạn xạ vào nhau.



Nhưng ao nước vẫn không có sự thay đổi gì, bèo tấm vẫn trôi nổi khắp mặt nước.



Tôi nghe thấy âm thanh rơi xuống nước, ý thức rời rạc, không biết đó là đoạn nào trong ký ức.



Bỗng nhiên có một cảnh tượng hiện lên trong đầu tôi.



Khuôn mặt của em gái xuất hiện giữa đám bèo tấm trôi nổi trên mặt nước.



Tôi giật mình hoảng sợ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Một giây sau, không đợi tôi chạy đến cứu, ý thức có sự thay đổi.



Cảm giác mơ hồ, chậm chạp, hỗn loạn đó không còn nữa.



Thứ mà tôi nhìn thấy vẫn chỉ là ao nước, nhưng mà khoảng cách hơi xa, tầm nhìn hơi thấp.



“Dịch Dịch, cầm lấy tiền, con tự đi mua đi. Con biết mua không?” Tiếng của người phụ nữ thu hút sự chú ý của tôi.



Muốn không bị thu hút cũng không được, tầm nhìn của tôi tự động di chuyển, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng bên cạnh.