Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 338 : Ao nước (2)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Đáy ao cũng đã được dọn tới chỗ đó.
Đào lớp bùn lên, mọi người đều kinh ngạc.
So với Điền Dịch Phàm thì mức mộ phân hủy của thi thể này nghiêm trọng hơn. Có lẽ không thể gọi là phân hủy nữa. Thi thể chỉ còn lại bộ xương trắng, một số bộ phận đã không còn nguyên vẹn.
Nhân viên kéo bộ xương đó lên bờ. Trần Dật Hàm đã chuẩn bị từ trước, lần này còn có cả nhân viên pháp y có mặt tại hiện trường. Lúc nãy xương cốt của Điền Dịch Phàm cũng được nhân viên pháp y giám định sơ bộ, nhưng ngoài xác định được thời gian chết, biết được nạn nhân là trẻ em, trên xương không có dấu hiệu của ngoại thương ra, thì không còn phát hiện được gì nữa cả. Còn bộ xương này sau khi được rửa sạch, pháp y cũng tiến hành những phán đoán tương tự: thời gian chết sớm hơn Điền Dịch Phàm, là phụ nữ trưởng thành, trên xương có vết thương, nhưng đây là vết thương trước khi chết hay là sau khi chết thì cần khám nghiệm thêm, việc này không thể tiến hành trong điều kiện đơn giản ở bên cạnh ao nước như thế này được.
Việc dọn ao được tiến hành hết cả buổi chiều, ngoài hai bộ xương kia ra thì không phát hiện thêm gì nữa.
Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy một vài con cá nhỏ tôm nhỏ, tảo biển, nhưng giờ không biết là đã bị lửa thiêu sạch rồi hay là Yêu Quái Bèo ăn mất mà trong ao lúc này ngoài bùn đất ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Ao nước được che phủ hoàn toàn bởi bạt chống thấm, bao gồm cả bờ ao được xây bằng đá. Các nhân viên đành phải cắt bạt chống thấm dưới đáy ao, để lộ ra lớp bùn đất rắn chắc bên dưới. Dưới lệnh của Trần Dật Hàm, họ lại đào sâu thêm một khúc, nhưng cũng không phát hiện được gì. Sau đó lại nạy lớp nham thạch bên cạnh ra, kéo bạt chống thấm xuống, cũng không phát hiện được manh mối gì trong đám đất bùn đó.
Sau khi trời tối, đèn pha được bật lên, các nhân viên tháo bơm nước ra. Máy bơm nước cũ kỹ, không những không được bảo dưỡng, mà nó còn không phải là hàng cao cấp gì, điều này gần như có thể giải thích được những chuyện kỳ quái mà giám đốc công viên nói.
Nhìn chung, đây chính là một cái ao bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.
Trần Dật Hàm liên tục nhìn tôi và Gã Béo.
Mắt âm dương của hai chúng tôi không nhìn thấy gì cả.
Tôi không kìm được nhìn sang túi xương cốt bên cạnh.
Ma nữ xuất hiện ở chỗ này, có thể giải thích là do da mặt của chúng trôi tới nơi đây, những da mặt của chúng tới đây bằng cách nào? Đi theo hệ thống tuần hoàn nước cũ kỹ này sao?
Vấn đề này không thể nào giải thích ngay được, có lẽ câu trả lời thật sự chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
“Nó đã chết rồi, giờ tôi có thể biết rốt cuộc căn nhà đó có chuyện gì được không?” Giọng điệu của Bành Đông Viên rất khách sáo, giọng nói nhỏ nhẹ.
Tôi ra hiệu bảo Bành Đông Viên lên xe.
Gã Béo đang lái xe và Tí Còi đang ngồi ở ghế lái phụ đều rất yên tĩnh, trong xe chỉ có tiếng gió của máy điều hòa, tiếng động cơ và tiếng nói chuyện của tôi.
“… đã kết thúc cả rồi. Cái Tụ Âm Bồn kia cũng tự nứt vỡ rồi.”
Tôi không kể về năng lực của tôi, chỉ nói đã nhờ người mời cao nhân tới xem, cũng không nhắc tới chuyện ống nước thôn Sáu Công Nông bị vỡ, xem chuyện biến mất của Tụ Âm Bồn là sự đền tội lớn nhất cho những chuyện mà nó gây ra.
“Tôi không hiểu những thứ này lắm, nhưng có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa. Con trai của bà…giống như Đào Hải nói, đời này đã tích được âm đức, kiếp sau có thể sẽ đầu thai tốt hơn.”
Còn về chuyện Đào Chính biến mất một cách kỳ lạ, tôi cho rằng cậu ta biến mất cùng với cái Tụ Âm Bồn kia, nhưng không thể nói cho Bành Đông Viên biết rằng con trai bà ta đã hồn bay phách tán rồi.
Bành Lệ Viên im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cho tôi xuống ở ngã tư trước mặt là được rồi.”
Tôi ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Cậu yên tâm, tôi không sao cả, chỉ là muốn biết con trai tôi chết như thế nào thôi, tôi đã tái hôn rồi, hiện tại cũng có chồng, có gia đình, không thể vì một mình Đào Chính mà bỏ mặc gia đình được.” Bành Đông Viên nói một cách lý trí.
Xe dừng lại, sau khi Bành Đông Viên xuống xe, tạm biệt tôi rồi bắt một chiếc taxi rời đi.
“Bà ấy không sao thật à?” Tí Còi hỏi một câu.
“Không biết nữa. Hy vọng là không sao.” Tôi thở dài.