Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 343 : Mã số 015 - Nhiễm trùng đường tiết niệu (5)

Ngày đăng: 16:45 30/04/20


“Hít... Phù... Được rồi, các anh còn muốn hỏi gì nữa?”



“Cô có cảm giác được trong cơ thể của cô có vật lạ gì không?”



“Cái gì cơ?”



“Nguyên nhân tử vong của mấy nạn nhân khác đều là do nội tạng bị vỡ nát hết, chúng tôi phỏng đoán rằng, đây không phải là việc xảy ra trong một sớm một chiều mà là phải trải qua cả một quá trình dài. Trong suốt cả quá trình này, có thể sẽ có cảm giác kì lạ gì đó. Phiền cô hãy bình tĩnh, từ từ cảm nhận sự hoạt động của những cơ quan trong cơ thể.”



“Phù... Được thôi... Tôi... Tôi sẽ thử xem sao...”



“...”



“Tôi...”



“Kết quả sao rồi, cô Võ?”



“Không có gì cả... Chỉ có cảm giác cứ muốn đi vệ sinh, vẫn như trước đây...”



“Ừm. Chúng tôi sẽ tiếp tục tiến hành điều tra chuyện này.”



“Tôi... Tôi có hỏi thăm được từ những vị hành khách nằm viện chung với tôi, rồi còn lúc cảnh sát đến bệnh viện để tra hỏi nữa, tôi có hỏi thăm được...”



“Vậy cô hỏi thăm được gì?”



“Không... Không có gì, bọn họ không nói cho tôi biết, nhưng mà... Nhưng mà hình như bên phía cảnh sát điều tra ra được gì đó, trông bọn họ đều rất căng thẳng, khẩn trương.”



“Ừ. Được rồi. Chúng tôi sẽ để ý đến chuyện này. Cô có biết tên của cậu thanh niên mà lúc nãy cô nhắc đến không?”



“Không biết, tôi không biết... Nhưng cậu ta có đến bệnh viện, bạn gái cậu ta cũng gặp phải những triệu chứng này.”



“Hai người họ là cặp tình nhân cùng nhau tham gia đoàn du lịch sao?”



“Đúng vậy, họ là một trong những cặp tình nhân cùng tham gia đoàn du lịch, cặp tình nhân mà có cậu con trai khá cao.”




“Bà Chu à, đây là một cơ hội tốt. Tình trạng bây giờ đã tệ lắm rồi, không thể tiếp tục tệ hơn được nữa. Cho dù bà không tin tưởng tôi thì bà cũng nên thử một lần, tôi thật sự rất muốn điều tra rõ chuyện này.”



Cạch...



“Cậu vào nhà đi!”



“Cám ơn bà!”



...



“Mời ngồi.”



“Ông Chu không ở nhà sao?”



“Ông ấy bị bắt giam rồi... Tôi... Lão Chu thật sự là vô tội mà. Nhà hàng của chúng tôi đã kinh doanh được mười mấy năm rồi, lúc mà số lượng du khách đến tham quan Vân Châu còn chưa đông như bây giờ thì chúng tôi đã mở nhà hàng này rồi, sau này mới chuyển sang chuyên phục vụ cho du khách. Chúng tôi thật sự không có làm gì bậy bạ cả, thật sự là bị oan mà... Hu hu...”



“Bà Chu, bà có ấn tượng gì với đoàn du lịch kia không?”



“Có chứ... Trong đoàn có một cậu thanh niên... Những lời cậu ta nói, tôi nghe xong cũng thấy ngượng. Nhưng mà những nơi đó... những nơi như Vân Phường, người dân chúng tôi đều biết, bên phía công ty du lịch họ cũng hiểu, nơi đó lừa gạt tiền của du khách, họ có hợp tác với bên công ty du lịch. Nhà hàng chúng tôi không có mối liên hệ gì cả. Từ trước đến giờ chúng tôi làm ăn đàng hoàng, nguyên liệu của chúng tôi đều tươi ngon cả, giá cả chắc chắn sẽ đắt hơn so với những nhà hàng khác, nhưng số tiền đó, giá vốn của nhà hàng chúng tôi cũng đã cao hơn những nhà hàng khác. Chúng tôi còn phải chia lãi suất với bên công ty du lịch nữa... Chúng tôi cũng đành chịu thôi. Ngoại trừ việc này ra thì không còn chuyện gì nữa, chúng tôi không hề bán giá trên trời. Lão Chu nhà tôi thật sự không có làm gì cả.”



“Có chuyện này muốn hỏi bà một chút, trong số những đầu bếp và nhân viên phục vụ, có ai là người mới được tuyển năm nay không?”



“À... Cậu muốn nói đến nhân viên à... Đúng, đúng rồi, rất có thể là ai đó... Nhưng những người đó sao lại làm vậy...”



“Bà Chu, có ai mới được tuyển vào năm nay không?”



“Có chứ, có một người. Cậu ta tên là Trang Minh, mới được tuyển vào năm nay. Chỉ có một mình cậu ta, những người khác đều đã làm ở đây rất lâu rồi, còn có một nửa nhân viên là những người thân trong gia đình chúng tôi. Trang Minh là người thân của đầu bếp nhà hàng chúng tôi, năm nay bắt đầu đi làm.”



“Bà có cách liên lạc với cậu ta không? Bà có biết hiện giờ cậu ta đang ở đâu không?”



“Tôi có số điện thoại. Cậu ta thuê nhà sống ở nơi này. Khi cảnh sát đến đây thì đều mang họ đi hết rồi. Lão Chu còn đang bị giam giữ, những người khác thì tôi không biết.”